Chương 2694
Thích hợp nhất đương nhiên là Phá Thiên Tam Quyền. Phá Thiên Tam Quyền này rất đơn giản, quả thực chỉ có ba quyền, nhưng muốn luyện ba quyền này lại là chuyện rất khó. Hơn nữa, chỉ có Hỗn Nguyên Tiên Lực mới có thể phát huy được uy lực thực sự của nó.
Đến khi trời sáng, Ngô Bình đã luyện thành Phá Thiên Tam Quyền, đồng thời có thể sử dụng Hỗn Nguyên Tiên Lực sáng tạo ra một chiêu tất sát, Nhất Kích Phá Thiên.
Lúc anh thi triển Nhất Kích Phá Thiên thì không dám ở trong nhà, sợ sẽ đánh vỡ mọi thứ trong nhà, chỉ đành một mình chạy đến nơi hoang vu, khổ cực tu luyện.
Một vùng hoang vu, anh đánh ra một quyền, chỉ thấy ba bóng mờ, đánh mạnh vào ngọn núi mấy chục nghìn mét phía xa. Ba quyền ảnh nửa đường hợp làm một, sau đó hóa thành một nắm quyền khổng lồ, ẩn chứa ý chí võ đạo kinh khủng.
Một tiếng nổ vang vọng, ngọn núi cả nghìn mét bỗng sụp đổ, thậm chỉ còn gây ra một trận động đất nhỏ ở đây!
Khi anh luyện thành Nhất Kích Phá Thiên thì đã là buổi trưa, anh quay về nhà, nhìn thấy trong viện, Hỉ Bảo đang đánh nhau với một thiếu niên.
Hai mươi mấy long vệ thì đã có năm người ngã xuống đất, toàn bộ đều bị thương nặng! Các long vệ khác, ai ai cũng mang theo vẻ mặt kinh sợ, nhìn chằm chằm trong sân.
Lúc này Hỉ Bảo không còn cười cợt, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm đối phương. Cánh tay cậu bé đầy vết bầm tím, trên trán cũng đen một mảng. Trông bộ dạng này thì trận chiến trước đó cậu cũng bị thiệt không ít.
“Bố!”
Nhìn thấy Ngô Bình đến, Hỉ Bảo lập tức không làm nữa, chạy qua ôm lấy Ngô Bình, chỉ vào thiếu niên kia nói: “Anh ta đánh con!”
Tuy biết Hỉ Bảo sẽ không bị thương nặng nhưng Ngô Bình vẫn tức giận, dám đánh con trai anh! Người này không thể tha thứ!
Anh giúp Hỉ Bảo xoa vài cái, vết xanh tím bỗng biến mất, anh bình tĩnh nói: “Ừ, bố giúp con trả thù”.
Hỉ Bảo dùng sức gật đầu: “Bố, người này sở hữu năng lực bắn ngược, chiêu thức rất kỳ lạ, tuy con không sợ anh ta nhưng muốn đánh bại anh ta, ít nhất cũng phải ba nghìn chiêu. Con không muốn đánh, mệt lắm”.
Bỏ Hỉ Bảo xuống, Ngô Bình đi đến chỗ thiếu niên kia.
Thiếu niên này, mười chín tuổi, vẻ ngoài bình thường, dáng người không cao, mặc trang phục mà người trẻ thích mặc, cậu ta nhìn Ngô Bình với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Nghe nói anh đánh rất được, tôi đến là tìm anh”.
Ngô Bình: “Tìm tôi đánh nhau?”
Thiếu niên: “Không phải đánh nhau, là đánh chết anh”.
Ngô Bình cũng không tức giận, nói: “Cậu muốn đánh chết tôi?”
Thiếu niên nói từng chữ một: “Không sai, đánh chết anh! Đánh chết anh, tôi chính là người mạnh nhất, danh lợi đều có!”
Ngô Bình hỏi: “Ai nói với cậu mấy chuyện này?”
Thiếu niên lạnh nhạt nói: “Là một người chết, anh không cần phải biết!”
Ngô Bình khẽ thở dài nói: “Đúng là một kẻ ngốc, bị người ta sai khiến mà lại còn ở đây tự đắc. Kiểu ngốc nghếch như cậu, cho dù hôm nay không bị tôi đánh chết, sau này cũng sẽ bị người ta hại chết”.
Thiếu niên tức giận nói: “Anh mắng tôi ngốc?”
Ngô Bình cười lạnh: “Kẻ ngốc còn thông minh hơn cậu. Tôi cũng không nói dài dòng với cậu nữa, cậu tự thấy mình đánh rất giỏi? Tôi chỉ dùng một tay, trong vòng ba chiêu đánh ngã được cậu!”