Chương 2689

Thế là Lỗ Mộc Trực kể hết toàn bộ sự tình cho Ngô Bình nghe, thì ra lão tổ đó tên Lỗ Ngọc, là tổng quản chế tạo của Đại Thương.

Đại Thương cung cấp cho ông ta rất nhiều tài nguyên quý giá cũng như thợ lành nghề lúc đó để ông ta tạo ra một loại vũ khí chiến đấu hùng mạnh có tên là thần cơ.

Lỗ Ngọc tiêu tốn ba trăm mười năm, dốc hết tâm sức và tài nguyên, cuối cùng cũng tạo ra được thần cơ. Nhưng lúc thần cơ được tạo ra, Đại Thương đã tan đàn xẻ nghé, thần cơ cũng chưa được sử dụng.

Lỗ Ngọc nhìn kiệt tác của bản thân, cảm thấy rất không cam lòng, một suy nghĩ điên rồ nảy ra, ông ta quyết định hợp nhất nguyên anh của mình với thân xác của thần cơ, từ đó có được sức mạnh của thần cơ.

Có điều, lúc ông ta vào trong thần cơ thì mới phát hiện mình đã đánh giá thấp sức mạnh của thần cơ. Ông ta nhanh chóng bị nhốt lại bên trong, không thể nào ra ngoài, cũng không thể dung hợp mà rơi vào trạng thái mắc kẹt.

Thế là ông ta bị nhốt đến ngày nay. Trong thời gian đó, ông ta có thể dùng thần niệm nói chuyện với con cháu đời sau của mình ở bên ngoài.

Có rất nhiều cao nhân đến xem thử nhưng đều không có cách nào giải cứu ông ta.

Về thực lực của thần cơ, Lỗ Ngọc cho rằng có lẽ sức chiến đấu của thần cơ nằm cấp thần tiên nhưng cụ thể thuộc giai đoạn nào thì rất khó nói.

Ngô Bình nghe xong tình hình thì nói: “Tôi có thể thử cứu nguyên anh của lão tổ nhà ông ra, nhưng đương nhiên sẽ có nguy hiểm rất lớn, không cẩn thận thì nguyên anh của lão tổ có thể sẽ bị thần cơ nuốt chửng”.

Lỗ Mộc Trực thở dài, nói: “Lão tổ nhà tôi nói ông ấy sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, giờ chỉ có thể thử một phen thôi”.

Ngô Bình: “Được. Nhưng trước tiên các ông nên chuẩn bị vài thứ, khi nào chuẩn bị đầy đủ thì tôi sẽ cố hết sức cứu lão tổ nhà ông ra”.

Lỗ Mộc Trực vội hỏi: “Không biết cần những thứ gì ?”

Ngô Bình: “Tôi phải đích thân đi tìm những thứ này, nhanh thì nửa năm, chậm thì ba năm, nhất định tôi sẽ tìm ra”.

Lỗ Mộc Trực mếu: “E rằng lão tổ không chờ được ba năm”.

Ngô Bình: “Vậy thì một năm. Trong vòng một năm, nhất định tôi sẽ tìm thấy hết những thứ cần dùng”.

Lỗ Mộc Trực cũng hết cách, chỉ đành nói: “Thôi được, vất vả cho cậu Ngô rồi”.

Ngô Bình: “Ông Lỗ, tôi thấy nhà ông có rất nhiều kiến trúc hoành tráng, có thể bán cho tôi một ít không?”

Lỗ Mộc Trực mỉm cười, nói: “Nếu cậu Ngô cần thì cứ lấy”.

Ngô Bình nói: “Ông Lỗ rộng rãi vậy thì tôi không khách sáo nữa”.

Anh lập tức bay lên không trung, liên tục chỉ: “Cái này, cái này, còn có cái này, cái đó, hai cái đó nữa, tôi lấy hết”.

Anh đếm một mạch hơn một trăm tòa cung điện khiến Lỗ Mộc Trực ngơ ngác, vội vã nói: “Cậu Ngô, nếu nhiều thế thì tôi e mình không quyết định được đâu”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Không sao, ông nói xem ông có thể tặng tôi được mấy tòa?”

Lỗ Mộc Trực tỉnh táo, do dự một lúc rồi nói: “Tôi có thể tặng cậu Ngô mười tòa”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy tôi lấy mười tòa, số còn lại tôi bỏ tiền ra mua”.

Lỗ Mộc Trực khó xử nói: “Cậu Ngô, thường thì mấy tòa nhà này của chúng tôi không có bán”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play