Chương 2680

Ngô Bình: “Đừng đa lễ, cô thuộc thế lực nào của Côn Luân?”

Diệp Thanh Vũ: “Học trò là người của nhà họ Diệp ở Dược Thần Cảnh”.

Ngô Bình: “Dược Thần Cảnh ư? Tôi nghe nói ở đó có nhiều dược liệu lắm”.

Diệp Thanh Vũ: “Vâng ạ, nhưng sau khi bị nhiều người hái thì giờ cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn vài nơi có thôi. Nhưng đó đều là những nơi nguy hiểm, đã chôn vùi không biết bao nhiêu cao thủ nên giờ không còn ai dám vào nữa”.

Ngô Bình: “Vậy ư? Có cơ hội tôi phải đến xem sao mới được”.

Diệp Thanh Vũ vội nói: “Nếu thầy đến thì học trò sẽ dẫn đường”.

Ngô Bình cười nói: “Ừm, đến lúc đó phiền Diệp tiên tử”.

Lúc này, Đoá Lan đang vô cùng hối hận, cô ta cắn răng đi tới cạnh Ngô Bình rồi hành lễ: “Tham kiến thầy Ngô”.

Ngô Bình liếc nhìn cô ta rồi nói: “Có chuyện gì?”

Đoá Lan nói: “Đoá Lan mặt dày tới xin thầy Ngô một bức thư giới thiệu ạ”.

Lúc nói ra câu này, giọng của Đoá Lan run lên, vì trước đó cô ta đã để lại ấn tượng xấu cho Ngô Bình, nhưng cô ta vẫn phải thử vì biết đâu bức thư giới thiệu của Ngô Bình lại thay đổi được vận mệnh của gia tộc nhà cô ta.

Ngô Bình không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, anh hỏi: “Cô là người của thế lực nào?”

Đoá Lan vội đáp: “Học trò là đệ tử của Ngọc Hư Cung, nhà ở Ngọc Hư Tiên Cảnh”.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Ngọc Hư Cung ư? Thế cô có biết Chu Nguyên Thông không?”

Đinh Mặc là anh kết nghĩa của Ngô Bình, trên đó anh còn một người anh kết nghĩa nữa là Chu Nguyên Thông – đệ tử của Ngọc Hư Cung.

Đoá Lan ngẫm nghĩ rồi nói: “Sư huynh Chu Nguyên Thông ạ? Học trò từng gặp một lần, nhưng sư huynh là đệ tử chân truyền của Ngọc Hư Cung nên học trò cũng ít khi gặp”.

Ngô Bình hỏi: “Cô là đệ tử gì?”

Đoá Lan: “Học trò chỉ là đệ tử ngoại viện thôi ạ”.

Ngô Bình: “Hình như Ngọc Hư Cung rất kín tiếng, không hay giao du với bên ngoài”.

Đoá Lan: “Vâng, Ngọc Hư Cung trấn thu Hư Tiên Giới nên hay qua lại với Ngọc Hư Cảnh Thiên thôi”.

Ngô Bình: “Ngọc Hư Cảnh Thiên à? Xem ra Ngọc Hư Cung cũng có lai lịch phết nhỉ!”

Đoá Lan: “Vâng, Ngọc Hư Cung có rất nhiều truyền thừa cổ xưa”.

Ngô Bình: “Nếu cô đã là đệ tử của Ngọc Hư Cung thì tại sao còn muốn gia nhập học viện Võ Đạo?”

Đoá Lan thở dài nói: “Đệ tử ngoại viện của Ngọc Hư Cung không được học các công pháp cấp cao, hơn nữa còn thường xuyên bị bắt nạt. Các sư tỷ rất hay bắt nạt học trò, trong một lần nóng giận, học trò đã xung đột với một sư tỷ, sau đó bị trưởng lão ngoại viện đuổi khỏi Ngọc Hư Cung”.

Ngô Bình: “Ừm”.

Đoá Lan: “Thầy Ngô, xin thầy hãy cứu học trò và viết cho học trò một lá thư giới thiệu, Đoá Lan sẽ nhớ ơn mãi mãi”.

Thư giới thiệu không thể viết bừa được, Ngô Bình viết cho Diệp Thanh Vũ vì cô ta đã có lòng tốt cứu anh. Còn Đoá Lan này để lại cho anh một ấn tượng rất xấu, vì thế anh chẳng có lý do gì giúp cô ta cả.

“Xin lỗi, nhưng tôi không giúp cô được”, Ngô Bình thẳng thắn từ chối.

Đoá Lan tủi thân, vành mắt đỏ lên rồi bật khóc.

Ngô Mi bực mình nói: “Khóc cũng vô dụng thôi, anh tôi không giúp cậu đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play