Chương 2675
Tả Linh Phong ngẩn ra, sau đó sa sầm mặt nói: “Cậu nói gì?”
Ngô Mi: “Chúng ta quen nhau chưa tới một tuần, cậu vừa chuyển trường đến đã lân la hỏi xin tôi số điện thoại, tôi biết cậu có ý đồ gì đó, nhưng không rõ cậu muốn gì ở tôi nên vẫn luôn thầm theo dõi cậu đấy”.
Tả Linh Phong vỗ tay nói: “Thông minh! Tôi tưởng cậu là người bình thường nên không phát hiện ra cơ”.
Ngô Mi: “Mấy ngày qua, tôi đã lờ mờ đoán ra ý đồ của cậu rồi”.
Ngô Mi lấy một miếng ngọc bội ra, đây là bùa hộ thân mà Ngô Bình cho cô bé.
Tả Linh Phong cau mày: “Ra là cậu biết rồi”.
Ngô Mi: “Lần nào cậu cũng vô tình hoặc cố ý nhìn nó, tôi có dốt đến mấy cũng phải biết thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh còn tưởng em thích cậu ta thật đấy”.
Ngô Mi: “Anh nghĩ gu của em thấp thế à?”
Hai anh em kẻ tung người hứng, làm cho Tả Linh Phong tức điên lên, cậu ta nói: “Hai người cứ ngông đi, lát ma quý đánh vào, tôi xem các người định đối phó thế nào”.
Đoá Lan: “Tả Linh Phong, cậu có cách ứng phó chưa?”
Tả Linh Phong: “Lát nữa khi ma quỷ ập vào, chúng ta phải chạy thoát thân ngay, còn những người khác thì kệ họ, sống chết có số rồi”.
Ngô Mi hừ nói: “Trách nhiệm của tu sĩ các người đấy à?”
Tả Linh Phong thờ ơ nói: “Toàn lũ phàm phu tục tử thì sống thêm cũng có ích gì cho đời!”
Nghe thấy thế, Ngô Bình cười lạnh nói: “Đúng là ngu xuẩn!”
Tả Linh Phong cau mày: “Họ Ngô kia, nếu anh còn nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi là ác”.
Ngô Bình cười lạnh: “Cậu thử cho tôi xem nào!”
Anh vừa nói dứt câu thì xung quanh chợt vang lên tiếng ma quỷ kêu than, đôi nam nữ dẫn nhau ra chỗ k1n chợt hét lên rồi chạy về, người con trai nói: “Có ma, có ma!”
Ngô Bình nói với Ngô Mi: “Gọi bạn của em đến đây hết đi”.
Ngô Mi gật đầu, bắt đầu gọi các bạn học tham gia chuyến cắm trại tập trung về chỗ của Ngô Bình.
Tả Linh Phong lạnh lùng quan sát tình thế, họ không tin Ngô Bình có thể cứu được người khác. Vì thế, cả ba đã tránh anh thật ra, vì càng đông người một chỗ càng dễ thu hút sự chú ý của ma quỷ.
Lúc này, đến người bình thường cũng có thể nhìn thấy các bóng ma và nghe thấy tiếng khóc của chúng nên ai cũng khiếp đảm. Vì thế, khi Ngô Mi gọi họ tới, ai cũng nhanh chóng chạy lại ngay.
Ngô Bình quan sát thì thấy có khoảng hơn 100 người và ai cũng đang vô cùng hoảng sợ.
Ngô Bình bảo họ ngồi vây xung quanh mình rồi nói: “Chào các bạn, anh là anh trai của Ngô Mi. Mọi người đừng sợ, anh sẽ bảo vệ mọi người an toàn”.
Lời nói của anh như có mê lực thần kỳ, mọi người nghe xong thì đều bình tĩnh lại, bao sợ hãi đều tan biến hết.
Có người hỏi: “Anh ơi, ban nãy có chuyện gì thế ạ? Có ma thật hả anh?”
Ngô Bình: “Có người định hại các em”.
Một bạn gái đeo kính hỏi: “Ai thế ạ?”
Ngô Bình: “Các em có thể đỗ vào một trường đại học hàng đầu thế này chứng tỏ đều là các nhân tài từ các tỉnh và thành phố. Với người tu hành bọn anh mà nói thì một người thông minh chứng tỏ tư chất cũng tốt, hồn vía của những người như vậy cũng vững hơn người bình thường”.
Anh nhìn cô gái đeo kính rồi nói: “Ví dụ như em nhé, hồn vía của em mạnh hơn người bình thường ba lần. Vì em thông minh nên có thể đỗ vào trường mà người khác phải nỗ lực rất nhiều mới đỗ được”.
Ngô Mi: “Anh, anh nói lan man gì thế, rốt cuộc là ai muốn hại bọn em?”