Chương 2654
Nói rồi hai người đáp xuống thị trấn Đường, thị trấn này vẫn như trước, Đường Băng Vân vừa xuất hiện, người ở thị trấn đều chào hỏi.
“Thiếu tôn”, cũng có người nhận ra Ngô Bình, cung kính đứng một bên.
Vừa bước vào Đường Môn, Đường Thiên Tuyệt đã dẫn người ra đón, ông ấy nói: “Ngô Bình, cuối cùng cũng trông được cháu đến rồi”.
Ngô Bình nói: “Ông cụ, Băng Vân nói ông có ý muốn cải cách Đường Môn nên cháu đến giúp ông một tay”.
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Đi thôi, vào nhà rồi nói”.
Đi đến chỗ ở của Đường Thiên Tuyệt, người làm đều ra ngoài hết, Đường Thiên Tuyệt nói: “Cháu đến đúng lúc lắm, ông đang có việc nói bàn với cháu”.
Ngô Bình: “Thưa ông, cháu và Băng Vân đã nói chuyện rồi, bọn cháu đều nghĩ Đường Môn phải thay đổi”.
Đường Thiên Tuyệt nói: “Đúng thế, thế giới đang thay đổi, Đường Môn cũng phải thay đổi, không thay đổi chỉ có một con đường bị tiêu diệt. Nhưng lợi ích trong Đường Môn quá phức tạp, muốn thay đổi thì rất khó”.
Ngô Bình: “Đường Môn quá lớn, phát triển gần hai ngàn năm, tích lũy quá sâu nhưng nó cũng quá cũ kỹ, cả một mớ vấn đề”.
Đường Thiên Tuyệt cười khổ: “Đương nhiên ông biết không có sức thay đổi”.
Ngô Bình: “Đường Môn cần phải lột xác”.
Đường Thiên Tuyệt: “Ồ, chúng ta phải làm thế nào?”
Ngô Bình: “Muốn biết làm thế nào thì trước tiên phải biết rõ thứ gì quý giá và quan trọng với Đường Môn”.
Đường Băng Vân: “Là nhân tài”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, là nhân tài. Đường Môn đã hoạt động hơn một ngàn năm, mặc dù có rất nhiều vấn đề nhưng đã đào tạo ra được một nhóm thiên tài. Nhưng vì sự trầm lặng hơn một ngàn năm, vài người nắm quyền lực trong tay, kiểm soát tài nguyên dẫn đến người có năng lực không lấy được lợi ích, không có khả năng ngồi không mà hưởng nên chỉ cần có thể làm được, người có năng lực lên, người không có thì nhường vị trí, kẻ vô năng thì cho ra khỏi chức vị, dĩ nhiên Đường Môn sẽ thay đổi”.
“Có thể tham khảo kiếm phái Thục Sơn, kiếm phái Thục Sơn lâu đời hơn Đường Môn, nhưng các đỉnh các điện lại hoạt động khá ổn định. Đó là vì Thục Sơn có một hệ thống có thưởng có phạt, đệ tử có tư chất tốt nhất định có thể đứng đầu, người phạm lỗi phải bị phạt. Nội phát không sợ có bản lĩnh, bản lĩnh càng lớn thì nội phái càng lớn mạnh”.
Ngô Bình có hiểu biết nhất định với Đường Môn, Đường Môn ngoài các trưởng lão ra thì vẫn còn bốn đại đường, năm ngoại thích lớn và vài cơ quan, chẳng hạn như Thiên Sát.
Số lượng con cháu Đường Môn quá nhiều, ở đất Thục, người gia nhập vào Đường Môn trực tiếp hay gián tiếp phục vụ cho Đường Môn hơn con số năm triệu người, con cháu chính thức của Đường Môn có đến mấy trăm ngàn người.
Đây chính là chỗ Đường Môn khó quản lý, quá nhiều người, xích mích lợi ích, một sợi tóc cũng ảnh hưởng đến cả gia tộc.
Cách mà Ngô Bình đưa ra rất đơn giản, thay máu cho Đường Môn, mà muốn thay máu thì phải đào tạo người mới nên anh đề nghị thành lập lớp học Đường Môn, phát tài liệu học cho tất cả mọi người.
Tài liệu giảng dạy là do anh viết, mục đích chính là để lựa chọn những học viên có tư chất tốt ở lớp sơ cấp, sau đó từ từ đào tạo.
Những người được chọn này sẽ vào lớp trung cấp học những võ đạo phức tạp hơn, đồng thời chọn lọc kỹ hơn, các học viên xuất sắc trong đó sẽ cho vào lớp cao cấp.