Chương 2567
Đạo Thổ ngũ hành này chỉ có Kim Tiên ở cảnh giới Đại La mới luyện ra được. Đây là báu vật vô cùng quý, có nó thì Đạo Chủng mới lớn mạnh hơn được. Lúc này, địa châu bị kéo luôn vào trong Đạo Thổ. Những cấm thuật của địa châu bị hoá giải, dần trở thành một phần của Đạo Thổ!
Đột nhiên, Ngô Bình cảm giác được năng lượng mạnh mẽ vô song của đất mẹ từ dưới hai chân truyền lên người anh. Trong nháy mắt, cơ thể anh tràn đầy năng lượng, như thể anh là con của đất. Với sức mạnh này, không một ai có thể đánh bại được anh!
Lúc này, anh cảm thấy mặt đất vô cùng thân thuộc, giống như một người mẹ. Anh giật mình, đột nhiên cảm thấy đất dưới chân đang mềm ra, chẳng mấy chốc anh đã lún sâu vào bên trong.
Trong lòng đất, Ngô Bình có thể tự do di chuyển như cá dưới nước. Anh chỉ cần dùng ý niệm là lập tức có thể di chuyển được mấy chục dặm! Đây chính là thuật độn thổ chính tông!
Anh ở dưới đó khám phá vài tiếng đồng hồ, càng lúc càng trở nên thành thạo cách di chuyển trong lòng đất. Khi anh lên khỏi mặt đất thì chợt thấy mình đang ở một vùng đất hoang.
Anh dậm chân một cái, mặt đất dưới chân dập dờn như những làn sóng, những viên đá chồi ra khỏi mặt đất vừa cao vừa sắc, dễ dàng g iết chết cả Địa Tiên!
Nhờ có lực của đất mẹ mà mặt đất trong vòng mười dặm xung quanh trở nên giống như một bộ phận cơ thể Ngô Bình, biến hoá theo ý niệm của anh. Tuy nhiên, làm vậy cũng tiêu hao thể lực. Thử nghiệm một lát, anh đã thấm mệt nên vội vã dừng lại.
“Không tồi, địa châu này đúng là đồ tốt!”
Lúc này anh đã mệt nên ngồi xuống đất, từ từ cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình. Đột nhiên, anh cảm giác các mạch máu trong cơ thể như bị chấn động. Giống như một con rồng hung hãn đang di chuyển.
“Đoàng!”
Từ trong nơi sâu thẳm nhất của linh hồn anh phát ra một tiếng nổ. Một luồng khí tức cổ xưa được giải phóng ra từ huyết mạch của anh. Mỗi tế bào trên cơ thể đều trở thành một lá bùa, di chuyển trong mạch máu. Còn máu huyết của anh biến thành màu vàng hồng!
Trên những lá bùa này mang theo năng lượng thượng cổ từ thời nguyên thuỷ. Những nơi dòng máu của anh đi qua, xương thịt, lục phủ ngũ tạng đều có sự thay đổi.
Lúc này một nửa người anh đang lún dưới đất, cơ thể thì như đang lột xác. Ban nãy, anh đã giải phóng được một lớp xiềng xích kìm hãm sức mạnh huyết thống của mình, điều này rất có ích với Ngô Bình.
Ngô Bình rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Đợi khi anh hoàn toàn tỉnh táo lại thì đã là hai ngày sau đó.
“Xem ra, huyết mạch càng được khai phá thì sức mạnh càng kinh người. Nếu mình khai phá toàn bộ huyết mạch của nhà họ Lý thì sẽ thế nào nhỉ?”, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng mong chờ.
Về đến nhà, anh lập tức kiểm tra bài vở của Hỉ Bảo. Nhưng lúc về, anh thấy cậu bé đang ở trong hồ bắt cá.
Ngô Bình nhấc Hỉ Bảo lên, nói: “Hỉ Bảo, không được ham chơi. Lúc bố bằng con, bố chăm học lắm đấy”.
Anh còn chưa nói dứt lời thì Trương Lệ đã cắt ngang: “Tiểu Bình, hồi bằng thằng bé bây giờ con vẫn đang tè dầm đấy”.
Ngô Bình đảo mắt chán chường: “Mẹ, con đang dạy dỗ con cái, mẹ đừng có thế chứ”.
Trương Lệ mang một đ ĩa thức ăn lên, cười vui vẻ rồi đút cho Hỉ Bảo, nói: “Cục cưng của bà, mau ăn đi. Bà nội mới làm đấy. Ngon lắm nhé”.
Nghĩ ngợi một chút, anh lấy ra một tấm thẻ quỷ. Thứ này là do tu sĩ Quỷ đạo Tô Linh Yên tặng cho anh, bên trong phong ấn một cô gái xinh đẹp. Cô gái này tên là Vũ Phi.