Chương 2502
Ngô Bình: “Tôi hỏi anh, tập đoàn Thiên Chiếu có bao nhiêu người giống anh?”
Hirano: “Hiện tại chỉ có một mình tôi, để bồi dưỡng tôi, tập đoàn đã dùng hết một phần ba tài sản”.
Ngô Bình: “Một phần ba tài sản ư?”
Hirano: “Vâng, có hơn ba nghìn người cùng dùng thuốc như tôi, nhưng chỉ có một mình tôi thành công, những người khác đều chết hết, không thì cũng thất bại”.
Ngô Bình: “Xem ra Sawako định đào tạo cao thủ, tiếc là anh quá ngu xuẩn, dám chạy đến Viêm Long thử nghiệm, nên tôi phải tiễn anh về trời thôi”.
Uynh!
Ngô Bình tung một chưởng đâm thủng tim của Hirano, hắn hét lên đau đớn, thần lực trong máu huyết đã bị Ngô Bình hấp thu hết.
Sau đó, Ngô Bình cảm thấy có thêm một luồng sức mạnh rực lửa xuất hiện trong người mình, anh động tinh thần một cái là quanh người bốc cháy ngay.
Ngô Bình đánh chết Hirano xong thì có vài thành viên của Thiên Long đi tới, thấy hắn đã chết, họ thở phào một hơi.
“Long chủ!”, họ tiến lên chào hỏi.
Ngô Bình: “Người của chúng ta có ai chết không?”
Mấy người đó nhìn nhau, một người đáp: “Có bốn người bị thương và bảy người chết, thực lực của người này quá mạnh, chúng tôi không phải đối thủ”.
“Người dân thì sao?”
“Có vài trăm người chết, bị thương thì rất nhiều”, một người nói: “Người Đông Doanh thật ngang ngược, dám trắng trợn tấn công chúng ta”.
Ngô Bình: “Chuyện này không thể cho quan được, mọi người hãy tiếp tục điều trị cho mọi người, đồng thời bồi thường một triệu cho mỗi một mạng người, thiệt hại về nhà cửa và tài sản thì giao cho chính quyền địa phương lo liệu. Nếu họ không có tiền thì mới đến lượt chúng ta”.
Mấy người kia nghe xong thì đi làm ngay, Ngô Bình bay vút lên cao rồi đằng đằng sát khí bay đến Đông Doanh.
Oan có đầu, nợ có chủ, thần gì đó này là do Sawako bồi dưỡng nên anh phải đi tìm ông ta.
Vì thế, anh bay đến Đông Doanh, nhưng khi bay vào địa phận của Đông Doanh thì anh đã bị nhiều luồng thần niệm tấn công.
Lúc này, anh đang ở trên khoảng không của quận Ishikawa, có ba người xuất hiện ở phía trước để chặn anh lại.
Người đứng đầu ăn mặc như võ sĩ của thời Mạc phủ, hai người khác cũng lag võ sĩ. Người đứng giữa để kiểu tóc thời cổ kỳ quái, giữa đầu không có tóc, trông rất xấu.
“Ai? Mau báo tên!”, võ sĩ ở giữa hỏi Ngô Bình.
Ngô Bình: “Tôi là võ giả Viêm Long, đến giết người”.
Võ sĩ cau mày nói: “Cậu đến giết người ư?”
Ngô Bình: “Thần mà Sawako bồi dưỡng đã đến Viêm Lonyg tàn sát người vô tội, khiến rất nhiều người chết và bị thương. Vì thế Đông Doanh buộc phải trả giá”.
Nghe Ngô Bình nói vậy, ba võ sĩ đều bật cười, võ sĩ bên trái nói: “Ngày xưa, chúng tôi đã giết bao người Viêm Long, giờ giết có vài trăm người thì bõ bèn gì”.
Ngô Bình lườm võ sĩ đó rồi lạnh giọng nói: “Ngày xưa, các người cũng tham gia giết chóc ư?”
Võ sĩ đó nói: “Ngày xưa, tôi là một đại tá, từng có kinh nghiệm chém cả chục nghìn người”.