Chương 2486
Ông ấy nói với Ngô Bình: “Một số nước lớn mạnh đến lúc đó cũng sẽ xây dựng các lực lượng vũ trang to lớn. Tôi nghe Vân Tịch nói cậu là Long chủ, đó là thế lực lớn đấy”.
Ngô Bình nói: “Tôi hiểu”.
Vân Phi Dương: “Nếu có thế thì cậu nhất định phải vào học viện Võ đạo, xây dựng mối quan hệ”.
Ngô Bình: “Nghĩa là sao thưa lão tổ?”
Vân Phi Dương: “Học viện Võ đạo là nơi tuyển chọn nhân tài của các thế lực, giờ cậu còn chưa biết đâu, một khi linh khí khôi phục thì nơi đó chắc chắn sẽ trở thành cái nôi của nhân tài!”
Ngô Bình cũng nghĩ như vậy, nói: “Tôi cũng đang suy nghĩ để tới đó làm thầy hướng dẫn”.
Vân Phi Dương: “Thực ra điều kiện của cậu rất tốt, biết luyện đan, biết y thuật, điều này người khác đều không có. Sau này linh khí đầy đủ rồi thì nhiều tài nguyên quý hiếm sẽ tái xuất, một luyện đan sư như cậu sẽ trở nên quý hiếm”.
Sau khi nói chuyện với Vân Phi Dương, Ngô Bình và Vân Tịch tạm biệt ra về.
Ra khỏi động phủ, lệnh bài ngọc bên hông Vân Tịch sáng lên, cô ấy cười nói: “Bạch Nguyệt sắp hóa rồng rồi!”
Ngô Bình nhớ ra Vân Tịch đã tặng Hóa Long Đan cho một con xà yêu. Anh hỏi: “Con xà yêu đó đột phá rồi sao?”
Vân Tịch gật đầu: “Vâng. Anh có đi thăm Bạch Nguyệt với em không?”
Ngô Bình nói: “Anh đến nhà kho tìm thuốc, không đến quấy rầy cô ấy”.
Vân Tịch gật đầu, sau đó bay đi gặp xà yêu.
Ngô Bình cầm lệnh bài đến nhà kho của Vân phủ tìm thuốc. Anh nhờ người dẫn đường, chẳng mấy chốc đã đến.
Cổng nhà kho có mấy hộ vệ đứng đó, thấy lệnh bài thì họ quan sát Ngô Bình một lúc, sau đó để anh vào.
Sau cánh cửa là một cung điện lớn, trong đó có một bà lão đang ngồi. Thấy Ngô Bình tới, bà ấy hỏi: “Cậu có lệnh bài của lão tổ, có thể chọn bất cứ thứ gì trong nhà kho. Nhưng mỗi lần cậu chỉ có thể chọn một thứ, hơn nữa mỗi tháng nhiều nhất chỉ được chọn một lần”.
Ngô Bình không ngờ lại có quy định như vậy, anh gật đầu, nói: “Tiền bối, tôi muốn tìm một vị thuốc”.
Bà lão nói: “Vậy thì đến nhà kho chứa thuốc đi”. Nói rồi bà ấy chỉ tay, trước mặt liền có một cánh cửa mở ra.
Ngô Bình nói: “Tiền bối, lần này tôi chỉ có thể lấy một cây thuốc sao?”
Bà lão: “Đúng vậy. Nếu muốn lấy thêm thì cậu có thể bỏ tiền ra mua. Cậu có lệnh bài của lão tổ, trả giá gốc là được”.
Ngô Bình đẩy cửa vào liền ngửi thấy mùi thảo dược thơm nồng. Mắt anh sáng lên, anh lập tức thả thần niệm ra tìm kiếm tất cả những cây thuốc ở đây.
Chẳng mấy chốc anh phát hiện một cây thuốc bị phong ấn trong hổ phách. Hổ phách không trong suốt, thần niệm không thể chui vào, Ngô Bình phải mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật mới có thể nhìn rõ.
Đây là cây thuốc có thân xiêu vẹo, trông xù xì thô ráp, chẳng có mấy cái lá. Lá nó màu bạc, hình dạng như lá phong, rìa răng cưa nhô ra của nó vô cùng rõ ràng, trông như bàn tay con người. Mà nó còn có quả, đó là một con rồng nhỏ màu bạc!
Con rồng này sinh động như thật, ánh mắt linh động như đang sống.
Thấy cây thuốc này, toàn thân Ngô Bình run lên, anh lẩm bẩm: “Bảo dược thượng phẩm! Quả Thần Long!”