Chương 2451
Ngô Bình gật đầu: “Trị được. Nhưng ông nhất định phải dốc sức phối hợp trị bệnh với chúng tôi. Có được không?”
Ông lão gật đầu: “Được được được, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa để ôm cháu nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy mới đúng chứ. Ông nhìn xem con trai ông hiếu thuận bao nhiêu, trong nhà còn có cháu trai đáng yêu, ông phải sống thêm vài năm nữa, để hưởng thụ an nhàn chứ”.
Sau đó anh nói với mấy bác sĩ sau lưng: “Trước khi trị bệnh, tôi muốn nói một chút bệnh ung thư là gì. Sở dĩ xảy ra bệnh trạng ung thư này, là vì hệ miễn dịch của người bệnh có vấn đề. Cơ thể người bình thường cũng thường nảy sinh tế bào ung thư. Nhưng hệ miễn dịch có thể mau chóng bọc lấy tế bào ung thư, sau đó xóa bỏ chúng, vù vậy người bình thường sẽ không bị ung thư. Mà ông lão quanh năm uống nhiều rượu, tế bào gan hoại tử theo từng ngày, rồi nó tái sinh xong lại hoại tử, sau đó tái sinh tiếp. Về lâu về dài, cơ chế miễn dịch mất hiệu lực, vì vậy không tránh được ung thư”.
Một bác sĩ phó chủ nhiệm hỏi: “Bác sĩ Ngô, những thứ này chúng tôi đều biết rõ. Theo anh thấy, bệnh tình thế này thì trị thế nào?”
Ngô Bình: “Kích hoạt lại hệ thống miễn dịch của người bệnh, để thân thể tự động giết chết tế bào ung thư”.
Nói xong, anh viết đơn thuốc rồi đưa cho bác sĩ phụ trách, nói: “Phương thuốc này, uống ba ngày trước. Sau ba ngày mọi người lại kiểm tra lại số lượng tế bào ung thư, nếu giảm xuống thì lại uống tiếp bảy ngày. Sau bảy ngày tiếp tục kiểm tra, nếu tế bào ung thư đã biến mất, vậy tiếp tục uống nửa tháng. Trong thời gian này, mỗi ngày người bệnh cứ ăn uống bình thường, các món ăn phải cố gắng làm đa dạng, ăn nhiều thịt bò dê cá, ăn nhiều trứng, sữa. Còn nữa, rượu không được uống”.
Bác sĩ và ông lão liên tục gật đầu, nhận lấy phương thuốc.
Một buổi tối, Ngô Bình thăm khám cho ba mươi bệnh nhân, mỗi một bệnh nhân kê một đơn thuốc. Trước khi đi, anh nói với các bác sĩ: “Phương thuốc tôi kê, đều có tác dụng kích hoạt hệ miễn dịch trong cơ thể. Mọi người nhớ rõ đơn thuốc này, sau này gặp phải bệnh tương tự, thì cứ dùng đơn thuốc phù hợp xem thử. Nếu có hiệu quả thì tiếp tục chữa trị, không hiệu quả thì đổi”.
Một bác sĩ nói: “Bác sĩ Ngô, nếu những phương thuốc này có hiệu quả, vậy có thể chiết xuất thành phần hiệu quả bên trong, sau đó điều chế thành thuốc không?”
Ngô Bình: “Công nghệ khá phức tạp, hơn nữa có vài thành phần không thể chiết xuất ra được, tạm thời cứ sắc thuốc đi”.
Mấy ngày liên tục anh đều làm việc tại bệnh viện. Người bệnh uống thuốc ngày đầu, đến ngày thứ hai thì các chỉ số đã hạ xuống thấy rõ. Mấy bác sĩ đều vui mừng không thôi, tiếp tục dùng phương thuốc Ngô Bình kê cho bệnh nhân.
Vào ngày thứ tư Thanh Tuyết đến nhà họ Lý, Đông Hoàng cắn túm ống tay áo Ngô Bình, kéo anh đến trước mặt Thanh Tuyết.
Hơi thở của Thanh Tuyết so với lúc trước đã ổn định hơn nhiều rồi, trông dáng vẻ thì cô ta đã hoàn toàn thích nghi với thân thể mới rồi.
Ngô Bình: “Tìm tôi có việc sao?”
Thanh Tuyết: “Thân phận của tôi, cậu đã sắp xếp rồi sao?”
Ngô Bình: “Đã ổn thỏa rồi”.
Thanh Tuyết: “Cảm ơn cậu đã chịu giúp tôi, để báo đáp, tôi tặng cậu vật này”.
Ngô Bình nhận lấy một cái hộp, sau khi mở ra, bên trong có một miếng ngọc, cậu hỏi: “Đây là thứ gì?”
“Bên trong có ghi chép phương pháp tu luyện tám cảnh giới Nhân Tiên và năm cảnh giới Địa Tiên hoàn chỉnh”.