Chương 2447

Thẩm Tượng cười ha ha: “Tiểu hữu, cậu cũng rất lợi hại rồi, ít nhất ta chưa từng thấy Nhân Tiên nào mạnh hơn cậu cả”.

Ngô Bình: “Tiền bối quá khen rồi”.

Thẩm Tượng nói: “Đúng rồi, vị cao thủ bị mấy vị đại Thiên chủ đánh trọng thương kia có lẽ đã có được truyền thừa của tổ tiên rồi”.

“Tổ tiên?”. Ngô Bình nói: “Là tổ tiên của loài người tu tiên thuở đầu sao?”

Thẩm Tượng gật đầu: “Đúng vậy. Người này rất mạnh, anh ta trở thành Thiên Tiên không quá một trăm năm, mà đã trấn áp mấy vị đại Thiên chủ. Các Thiên chủ liên hợp giết anh ta, chỉ sợ cũng là muốn lấy truyền thừa kia”.

Ngô Bình âm thầm ghi nhớ, hỏi: “Vị cao thủ này tại sao lại trốn đến nhân gian? Không phải nhân gian không thể chịu đựng được Thiên Tiên sao?”

Thẩm Tượng: “Anh ta bị đánh trọng thương, thân xác hủy diệt, linh đài sụp đổ, chỉ có một ít nguyên linh trốn thoát được. Ha ha, chỉ sợ rất khó mà trở lại được”.

Hai người đang uống rượu, Thẩm Tượng bỗng nhíu mày, nói: “Có tin tức rồi, bọn họ đã phát hiện hành tung của anh ta, tiểu hữu, chúng ta có duyên gặp lại”.

Nói xong, Thẩm Tượng lập tức biến mất, át hẳn là đi truy sát vị cao thủ Tiên Giới kia.

Anh tự mình uống rượu, trong lòng không được bình tĩnh, không ngờ Thượng Giới còn tồn tại đại lục Hồng Hoang, Tiên Giới được sinh ra ở đó.

Bỗng nhiên, Đông Hoàng đi qua với vẻ mặt nghiêm túc, ngồi trước mặt Ngô Bình như một người bình thường vậy.

Ngô Bình khẽ cười: “Đông Hoàng, mày cũng muốn uống mấy ly sao?”. Nói rồi, anh rót một ly rượu cho Đông Hoàng.

Đông Hoàng nhìn ly rượu, lắc đầu, vậy mà lại tiếng: “Nhiều năm trước, tôi đã bí mật bày bố, không ngờ lại có ngày có tác dụng”.

Ngô Bình lập tức đứng dậy, nhìn Đông Hoàng chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”

Đông Hoàng lạnh nhạt nói: “Vừa nãy chẳng phải các người vẫn nói về bổn Thiên chủ sao?”

Ngô Bình nheo mắt: “Ngươi chính là cao thủ bị mấy vị đại Thiên chủ kia đánh trọng thương?”

Đông Hoàng: “Chỗ cậu có vật gì cho tôi nương thân không? Lưỡi chó không tiện chút nào, nói chuyện cũng không rõ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, bèn đưa Đông Hoàng đến kho hàng, nơi này có một tảng đá hình người, bên trong mang hơi thở sinh mệnh. Lúc trước, khi thực lực anh còn yếu thì không dám mở nó ra, bây giờ thì hoàn toàn không phải lo lắng.

Anh vỗ tay, tảng đá hình người nứt ra, phát hiện bên trong có một cô gái nằm cuộn tròn, cô gái này chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo tuyệt sắc, da dẻ trắng như tuyết, mái tóc màu tím.

Nhìn ra được, thần hồn cô gái này đã bị tiêu diệt, nhưng thân thể vẫn còn duy trì sức sống. Thân thể Đông Hoàng bỗng run rẩy, một linh hồn bay vào thân thể cô gái.

Giây sau, cô ta đứng dậy, cúi đầu nhìn da dẻ, mở miệng nói: “Vậy mà lại là “Thái Âm linh thể” thời kỳ thượng cổ! Không tệ, nhặt được bảo vật rồi!”

Cô ta vung tay, một bộ quần áo đã mặc lên người, sau đó đôi mắt đẹp nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Đông Hoàng nhìn thấy cô ta, hai mắt rưng răng, chạy đến cọ cọ dưới chân cô ta.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play