Chương 2423
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, tu vi của anh tăng lên rồi mà”.
Anh nói tiếp: “Hiểu Đồng, lát anh sẽ dạy em luyện thần”.
Trần Hiểu Đồng gật đầu: “Vâng”.
Trước khi trời tối, Ngô Bình đã truyền cho Trần Hiểu Đồng công pháp luyện thần. Khi trời vừa tối, người đàn ông kia đã xuất hiện, lần này ông ta phải nhờ người khiêng tới. Vừa đến cổng, ông ta đã quỳ xuống nói: “Cao nhân, tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi, hu hu, tôi đau quá…”
Thì ra, sau khi về nhà, người đàn ông đã gặp tình trạng hệt như Ngô Bình nói. Ông khó chịu tới mức chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Ngô Bình: “Tôi còn tưởng ông chịu được lâu hơn, xem ra khả năng chịu đau của ông cũng không tốt”.
Người đàn ông bật khóc: “Cao nhân, tôi sau rồi, tôi đáng chết, tôi không dám động đến khu vui chơi nữa”.
Ngô Bình: “Đây là nơi cưu mang những trẻ em cơ nhỡ, đến một nơi như thế này mà ông cũng không bỏ qua, ông còn là người nữa không?”
Người đàn ông tự vả vào mặt rồi nói: “Tôi sai rồi, tôi không phải người, xin cao nhân tha cho tôi”.
Ngô Bình: “Khu vui chơi đang cần tiền, ông hãy khuyên góp năm tỷ”.
Người đàn ông méo mặt nói: “Tôi không có nhiều tiền như thế, cả nhà cả cửa chỉ có ba tỷ thôi”.
Ngô Bình: “Không có thì đi vay, nhưng phải nhanh lên, ông chỉ còn hai mươi tiếng để gom tiền thôi. Nếu không có tiền thì ông sẽ chết rất thảm đấy”.
“Cậu bạn, tha được cho ai thì nên tha, cậu làm vậy là quá đáng đấy”.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên phía sau người đàn ông.
Ngô Bình nhìn thì thấy có một người đàn ông trung niên mặc áo bào đi xuyên qua đám người. Ông ta có tu vi khá cao, chắc là đạo sĩ Luyện Thần hậu kỳ.
Anh không nói gì mà toả khí tức ra, khí tức của Thần Quân rất đáng sợ, đạo sĩ im bặt rồi quỳ ngay xuống rồi run giọng nói: “Tiểu đạo tham kiến Chân Quân”.
Cảnh giới của ông ta mới chỉ biết đến Chân Quân thôi.
Ngô Bình không giải thích mà nói: “Ông ở núi nào?”
Đạo sĩ đáp: “Tôi đang tu luyện ở Võ Đang”.
“Ông là đệ tử Võ Đang ư?”
“Không, tôi chỉ tu luyện ở đó thôi”, ông ta vội giải thích.
Ngô Bình gật đầu: “Đi đi”.
Đạo sĩ quay đầu đi thẳng.
Người đàn ông quỳ dưới đất nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, ông ta đã nhờ người mời cao nhân này đến giúp, nhưng sao xui thế, cao nhân kia chưa làm gì Ngô Bình đã chạy mất rồi.
Ngô Bình: “Có cần tôi cho ông thêm thời gian để tìm người tới giúp không?”
Người đàn ông xua tay nói: “Không, tôi sẽ đi chuẩn bị tiền ngay”.
Ngô Bình nhìn đồng hồ rồi nói: “Trước khi trời sáng, tốt nhất ông hãy gom đủ tiền, không thì tôi cũng không cứu được ông đâu”.
Người đàn ông: “Vâng, tôi đi ngay ạ”.
Lần này, ông ta đã biết sự lợi hại của Ngô Bình nên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Ông ta chạy về bán hết tài sản, cầm cố cổ phần rồi mượn tiền bạn bè.