Chương 2420

Lý Vân Hạn hừ nói: “Con trai tôi ở cảnh giới Địa Tiên rồi, không ai đánh bại nó được đâu”.

Lý Niệm Tổ: “Tôi cũng ở cảnh giới Địa Tiên đây, nhưng con trai tôi có thể chấp mười người như tôi”.

Lý Vân Hạn nghẹn họng, không nói gì nữa.

Còn lúc này, Ngô Bình đang tóm cổ Lý Lan rồi xông ra ngoài.

Lý Lan bị bóp cổ nên không thi triển tài năng được, ông ta hét lên: “Cậu dám ra tay với tôi à!”

Chát!

Ngô Bình tát cho ông ta một cái rồi nói: “Làm sao? Ông có phục không?”

Miệng Lý Lan nhỏ máu, ông ta gào lên, Bạch Cốt Tà Lực bùng nổ để thoát khỏi trói buộc của Ngô Bình, song không có tác dụng. Ngô Bình lại tát cho ông ta thêm phát nữa.

Ngay sau đó, anh đã truyền pháp lực vào người Lý Lan, làm toàn thân ông ta cứng đờ, kinh lạc đau đớn. Ông ta hét lên rồi xin tha: “Xin tha cho tôi!”

Ngô Bình ném ông ta xuống, Lý Lan rơi mạnh xuống đất, toàn thân nhuốm máu.

Ngô Bình đáp xuống rồi đạp mạnh vào vết thương của ông tam Lý Lan hét lên đau đớn.

Nhưng ông ta đã ở cảnh giới Địa Tiên nên lực sinh mệnh rất mạnh, vết thương này không thể lấy mạng ông ta được.

Ngô Bình phủi tay rồi nói: “Tôi cứ tưởng con trai Lý Vân Hạn giỏi thế nào nên ông ta mới vênh váo thế, ra cũng chỉ thế này thôi”.

Lý Lan không dám cứng miệng nữa, ông ta hộc máu rồi hỏi: “Thực lực của cậu mạnh quá, rốt cuộc cậu là ai?”

Ngô Bình: “Lý Huyền Bình – đệ tử Thục Sơn”.

“Cái gì? Đệ tử Thục Sơn ư?”, Lý Lan ngạc nhiên.

Ngô Bình: “Dù hôm nay tôi có đánh chết ông thì Bạch Cốt Môn cũng không dám làm gì tôi đâu, ông muốn chết không?”

Lý Lan cười trừ: “Tôi xin lỗi về những lời nói trước đó”.

Ngô Bình: “Về bảo bố ông chủ động nhường chức, sau đó để ông nội tôi làm trưởng tộc”.

Lý Lan: “Vâng, tôi sẽ chuyển lời”.

“Tốt”, Ngô Bình nói: “Nhớ là tôi tha cho ông không phải vì không dám giết ông, mà vì chúng ta cùng mang họ Lý. Nếu ông còn dám lặp lại các hành động vô lễ vừa rồi thì có trốn đến Bạch Cốt Môn thì tôi cũng lôi ra rồi đánh chết”.

Đây là phong cách làm việc của người tu hành, nhanh và trực tiếp, không lòng vòng.

Lý Lan không còn dám phách lối nữa: “Vâng, tôi không dám nữa”.

Mọi người chờ một lúc sau thì lại hoa mắt lên, ngay sau đó Ngô Bình và Lý Lan đã quay lại. Nhưng ngực Lý Lan bị lún xuống, mặt thì sưng phù, trông như vừa bị ăn đòn.

Lý Lan tím mặt kéo bố mình là Lý Vân Hạn ra một chỗ, sau đó thì thầm gì đó. Lý Vân Hạn tỏ ra vô cùng sững sờ, thi thoảng lại liếc nhìn Ngô Bình.

Năm phút sau, Lý Vân Hạn méo mặt đi tới rồi khom người chào Lý Niệm Tổ: “Cậu Lý, ban nãy hai bố con tôi đã thất lễ, mong cậu bỏ qua cho”.

Lý Niệm Tổ nói: “Tôi bỏ qua cho đấy”.

Những người khác thấy thế thì ngẩn ra, Lý Vân Hạn chịu cúi đầu trước chi của Lý Vân Đẩu rồi ư?

Ngô Bình mỉm cười ngồi yên tại chỗ, sau đó nói với Lý Tú Thành đang ngây ngẩn: “Chú tư, lát nữa phiền chú lên tiếng bầu cử cho ông nội cháu làm trưởng tộc mới nhé ạ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play