Chương 2409
Ngô Bình mặc kệ cậu bé, anh lấy trà tiên ra pha cho Vân Tịch uống rồi hỏi: “Thái Thanh Tiên Cảnh thế nào rồi? Lão tổ đã hồi phục chưa?”
Vân Tịch gật đầu: “Tu vi của lão tổ đã khôi phục lại rồi, nhà họ Vân cũng đã giải trừ được nguy cơ. Khi nào anh rảnh, em sẽ dẫn anh về nhà”.
Ngô Bình: “Ừ”.
Vân Tịch quan sát xung quanh rồi nói: “Mấy ngày qua, em ở cạnh Hỉ Bảo và phát hiện thể chất của thằng bé là Vu thể chí tôn”.
Ngô Bình chấn động: “Vu thể chí tôn ư?”
Vân Tịch gật đầu: “Đó là thể chất mạnh nhất để tu luyện Vu đạo, cổ tịch có viết chỉ có Vu hoàng thượng cổ mới có thể chất này thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Bảo sao thằng nhóc này lại nghịch thế, không biết mệt là gì”.
Vân Tịch nghiêm túc nói: “Trước khi Hỉ Bảo trưởng thành, anh có thể bảo vệ nó không? Một khi có người biết được thế chất của nó thì cả Tiên Giới sẽ muốn đuổi giết nó đấy”.
Ngô Bình: “Nó vẫn là một đứa trẻ, có anh rồi thì không ai được làm hại nó”.
Vân Tịch: “Tốt nhất anh đừng cho nó gặp người ngoài”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh sẽ để ý”.
Hỉ Bảo chạy tới, sau đó nhảy vào lòng Ngô Bình đòi ăn vì đã đói bụng.
Ngô Bình lấy một viên Sinh Mệnh Đan cho cậu bé ăn: “Hỉ Bảo, từ mai, con hãy ngoan ngoãn học tập. Nếu không nghe lời, bố sẽ đánh đau đấy”.
Hỉ Bảo chớp mắt rồi gật đầu, sau đó lại ngồi xuống cạnh Vân Tịch gọi: “Mẹ”.
Vân Tịch có vẻ ngại ngùng nói: “Hỉ Bảo đi chơi đi”.
Cậu bé chạy đi, Vân Tịch nói tiếp: “Khi nào rảnh, anh hãy cùng em đến Thái Thanh Tiên Cảnh”.
Ngô Bình nói: “Ừm”.
Buổi chiều, Ngô Bình đi vào phòng thí nghiệm thượng cổ, anh để phòng này ở dưới lòng đất, bên trên là sân bóng, lối vào ở phòng sách.
Anh mở cửa ra, sau đó đi hết một con đường bằng kim loại thì mới tới phòng thí nghiệm.
Có rất nhiều máy móc kỳ lạ ở đây, ngoài ra còn có thuốc và phiến ngọc ghi chép kết quả thí nghiệm. Từ đó có thể thấy nghiên cứu ở đây có liên quan đến Nguyên Anh và linh hồn.
Vào đây một cái là Ngô Bình quên hết mọi điều khác ngay.
Phòng thí nghiệm này chủ yếu nghiên cứu thuốc ảnh hưởng tới Nguyên Anh và linh hồn, nói trắng ra là nghiên cứu dược lý. Đáng tiếc là các thuốc thử nghiệm ở đây đã mất tác dụng, may mà trên phiến ngọc vẫn còn ghi chép về quá trình luyện chế, qua đó, anh có thể hiểu được phần nào.
Ngô Bình nghiên cứu đến mấy ngày lúc nào không hay, khi anh ra ngoài thì đã là bảy ngày sau rồi.
Anh mở cửa ra thì Cương Tử vội chạy đến báo: “Cậu chủ, anh Hoàng chờ cậu hai ngày rồi”.
Anh Hoàng chính là Hoàng Tử Cường, ngày trước Cương Tử chính là đàn em của Hoàng Tử Cường.
Ngô Bình gật đầu rồi đi ra ngoài thì thấy ông nội và bố mình đã về, anh chào hỏi một chút rồi mới gọi Hoàng Tử Cường vào phòng khách.
“Anh chờ tôi những hai ngày chắc có chuyện gấp gì hả?”, thường thì nếu Hoàng Tử Cường gặp chuyện thì sẽ gọi cho Ngô Bình. Nhưng lần này anh ấy về hẳn đây, chứng tỏ đã gặp chuyện gì đó khó giải quyết.
Hoàng Tử Cường cười nói: “Cậu chủ, tôi muốn về làm việc cạnh cậu”.