Chương 2401
Bình thường sâm núi mọc hoang sau khi phát triển đến ngũ phẩm diệp hoặc lục phẩm diệp sẽ không mọc lá mới nữa. Nhưng cũng có nhân sâm biến dị, mọc đến thất phẩm diệp, bát phẩm diệp, cái này thuộc về linh dược rồi.
Nhìn thấy nhân sâm trước mặt mình là cửu phẩm diệp, phía trên có một nhành hoa, tên là “Chín lá một hoa”. Người đào sâm vô số, Chín lá một hoa, thần tiên tìm đến nhà ta.
Nghĩa là tìm được sâm này thì ngay cả thần tiên cũng tìm đến nhà hỏi mua, có thể thấy nó phi phàm đến nhường nào.
Ngô Bình cẩn thận đào sâm lên rồi gói lá cây, đặt vào không gian Hắc Thiên. Khi trở về, anh sẽ trồng sâm ở nhà, dùng đất thần bồi đắp, để nó trưởng thành thành sâm vua.
Cứ như thế, anh tìm kiếm toàn bộ khu vực núi Trường Bạch rộng hàng chục nghìn ki-lô-mét vuông. Có một phần ba số sâm núi trong quyển ghi chép được ghi rằng xuất hiện ở đây.
Sau khi tìm được cây nhân sâm thứ hai mươi lăm, anh đáp xuống đất nghỉ ngơi, nhóm lửa rồi bắt vài con thỏ rừng để nướng ăn.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm đã toả ra, có rất nhiều thú hoang đang ẩn nấp xung quanh nhưng đều không dám đến gần.
Đột nhiên, từ trong núi truyền đến tiếng bước chân, một đám người đào sâm xuất hiện. Họ nhìn thấy ánh lửa, lập tức ùa đến vây quanh anh.
“Cậu bạn đang làm gì ở vùng rừng núi hoang dã này vậy?”, người đi đầu cất tiếng nói, đó là người dẫn đầu và có tiếng nói quyết định của nhóm người đào sâm này.
Ngô Bình cười bảo: “Tôi nghe nói trên núi có nhân sâm nên lên đây thử vận may. Tiếc là tôi không thạo nghề, tìm nửa ngày rồi mà còn chẳng thấy được một sợi rễ nhân sâm”.
Tất cả đều thấy Ngô Bình không có túi trên người, tất nhiên không cất được sâm, bèn cười rộ lên.
Người dẫn đầu kia nói: “Chúng tôi đã tìm sâm mấy chục năm nay còn chưa dám nói là ngày nào cũng có thu hoạch, một người ngoài ngành như cậu tìm được mới là lạ”.
Ngô Bình cười bảo: “Thỏ rừng tôi vừa nướng đấy, các anh đến ăn chung đi”.
Mọi người đồng loạt ngồi xuống, có người lấy nước, có người lấy lương khô ra, nhưng chẳng ai ăn thỏ nướng của Ngô Bình.
Ngô Bình biết họ đề phòng anh, cũng chẳng mời nữa, lặng lẽ ăn một mình.
Anh phát hiện trên người họ có rất nhiều nhân sâm. Họ dùng lá cây gói sâm lại, bên ngoài quấn bằng tiền xu và dây thừng, gọi là gói sâm.
Anh nhìn thấy tám gói sâm, bèn hỏi: “Anh là người quản lý à? Các anh bán sâm sao?”
Người dẫn đầu độ bốn mươi tuổi, gương mặt dày dạn gió sương, mặc áo da lộn, cười nói: “Chúng tôi tìm sâm để bán lấy tiền, giá cả phù hợp là bán ngay”.
Ngô Bình gật đầu đáp: “Có thể cho tôi xem không?”
Người nọ gật gật đầu, người ngồi bên cạnh bèn để mấy gói sâm ra trước mặt Ngô Bình. Anh phát hiện số sâm này đều là tứ phẩm diệp, ngũ phẩm diệp, không quý hiếm lắm, bèn hỏi: “Bán thế nào vậy?”
Người dẫn đầu cười bảo: “Tứ phẩm diệp thì mười nghìn, ngũ phẩm diệp thì tám mươi nghìn”.
Ngô Bình đáp: “Được, tôi sẽ mua hết tám gói này”.
Anh nhìn một lượt, năm gói tứ phẩm diệp, ba gói ngũ phẩm diệp, lập tức đưa chi phiếu ba trăm nghìn cho họ, đoạn nói: “Tôi gửi thêm mười nghìn, xem như là tiền công”.
Người dẫn đầu cầm chi phiếu lên xem. Người này không thường nhìn thấy chi phiếu, mọi khi chỉ nhận tiền mặt, bèn bảo: “Cậu à, chúng tôi chỉ lấy tiền mặt thôi”.