Chương 2395

Hà Phương Phương chỉ nghĩ Ngô Bình an ủi mình thôi, nào biết anh đã gọi mấy cuộc điện thoại trước khi ăn. Còn chưa ăn xong thì đã có người gọi lại.

Huyện quê nhà của Hà Phương Phương đã cử ra lực lượng cảnh sát và thành công lấy lại hai trăm tám mươi nghìn tiền đánh bạc, sau đó chuyển khoản vào tài khoản ngân hàng của Hà Phương Phương.

Chỉ vài phút sau, Hà Phương Phương đã nhận được tin nhắn từ ngân hàng. Hai trăm tám mươi nghìn đã được chuyển vào tài khoản của cô ấy, không thiếu một xu.

Không chỉ vậy, mấy phút sau, Ngô Bình lại nhận được một cuộc điện thoại, sau đó hai mươi nghìn tệ bị trộm đã được chuyển vào tài khoản của Hà Phương Phương.

Bố con Hà Phương Phương đều ngơ ngác, tiền đã được lấy lại nhanh vậy ư?

Hai cô sinh viên cũng kinh ngạc vô cùng: “Đàn anh đã làm bằng cách nào thế ạ?”

Ngô Bình cười đáp: “Anh quen nhiều bạn thôi”.

Cô nàng tóc ngắn chớp mắt: “Vậy đàn anh có thể giúp em một việc không ạ?”

Ngô Bình nói: “Được, em nói đi”.

Cô gái tóc ngắn trả lời rất nghiêm túc: “Đàn anh à, em vẫn chưa có bạn trai, anh giúp em thoát khỏi cảnh độc thân được chứ?”

Ngô Bình ngây người, vội xua tay: “Không giúp được, không giúp được rồi”.

Ngô Mi và Mỹ Ngọc đều mím môi cười trộm.

Ăn cơm xong, Ngô Bình đưa Mỹ Ngọc và Ngô Mi đến ký túc xá. Thật tình cờ, Mỹ Ngọc và Hà Phương Phương ở chung phòng. Hai bạn cùng phòng còn lại của họ, một người đến từ Thiên Kinh, người còn lại là người Vân Đông.

Sau đó Ngô Bình đến phòng ký túc xá của Ngô Mi mới biết cô bé ở một mình. Hoá ra sinh viên nữ đăng ký khoa Vật lý quá ít, nhà trường chỉ đành sắp xếp riêng một phòng cho Ngô Mi.

Ngô Bình cũng rất bất đắc dĩ, đành nhờ người chuyển Ngô Mi đến ký túc xá của Mỹ Ngọc, tuy cách lớp học hơi xa nhưng vẫn tốt hơn ở một mình.

Xong xuôi mọi chuyện đã là hơn bốn giờ chiều. Anh bảo Cương Tử sống ở khách sạn gần trường, Ngô Mi và Mỹ Ngọc cần gì thì có thể gọi cậu ta bất cứ lúc nào.

Anh đang định quay về trụ sở chính Thiên Long thì nhận được cuộc gọi của Diệp Huyền. Anh ta hy vọng anh tham gia một hoạt động, còn nói Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên cũng tham gia. Ngô Bình cân nhắc một lúc rồi đồng ý.

Khi Ngô Bình đến nơi mới phát hiện mấy người Diệp Huyền đang quay phim.

Nhác thấy Ngô Bình, Diệp Huyền cười nói: “Tiền bối, bộ phim này cần một nhân vật phản diện. Đệ tử muốn mời tiền bối đóng, có được không?”

Ngô Bình trừng mắt: “Đầu anh úng nước à, Diệp Huyền? Trông tôi giống người biết diễn xuất lắm à?”

Diệp Huyền cười nói: “Tiền bối không cần biết diễn xuất. Chủ yếu là hiệu ứng của một số cảnh quá khó, đệ tử đã thuê vài đội làm mà hiệu quả đều không tốt lắm”.

Ngô Bình cười khẩy: “Hoá ra anh gọi tôi đến đây để tiết kiệm tiền làm hiệu ứng à? Thế anh chuẩn bị đưa tôi bao nhiêu tiền đây?”

Diệp Huyền cười hề hề: “Tiền bối sao lại nỡ đòi tiền của đệ tử chứ ạ?”

Lâm Băng Tiên mỉm cười: “Anh Ngô à, mấy cái hiệu ứng ấy thật sự rất khó làm, đã bỏ ra không ít tiền mà vẫn không đạt được hiệu quả như mong muốn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play