Chương 2392

Một tiếng đồng hồ trước, Ngô Mi và Mỹ Ngọc rất phấn chấn, nhưng sau đó dần dần bắt đầu buồn ngủ. Sau khi họ ngủ sau, Ngô Bình mới khẽ bảo Viêm Dương giữ chặt xe rồi bay trên không trung.

Xe hơi bay thì tốc độ nhanh hơn nhiều, khi Ngô Mi thức giấc thì xe chỉ còn cách Thiên Kinh chưa đến một trăm cây số.

Ngô Mi nhìn ra ngoài cửa sổ, giật mình nói: “Em ngủ lâu vậy sao? Mới đó mà đã đến Thiên Kinh rồi?”

Ngô Bình: “Đúng thế, em ngủ giỏi thật đấy”.

Ngô Mi thở dài: “Lớn tuổi rồi nên dễ buồn ngủ”.

Mỹ Ngọc cũng đã tỉnh giấc, cô ấy dụi mắt, nói: “Sắp đến rồi sao?”

Ngô Bình: “Còn một tiếng nữa”.

Chính vào lúc đó, phía trước bị kẹt xe, bản đồ hiển thị có tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra, xe phải nhích tới trước từng chút một.

Ngô Mi nói: “Kẹt xe khiếp vậy, nhất định là tai nạn rất nghiêm trọng”.

Ngô Bình liếc nhìn bản đồ, thấy cách điểm xảy ra tai nạn bảy cây số, anh nói: “Cương Tử, lái xe đến đường thoát hiểm, chúng ta đi cứu người”.

Cương Tử gật đầu, quẹo xe vào đường thoát hiểm, hướng về vị trí xảy ra tai nạn.

Thoát chốc đã đi hết bảy cây số, hiện trường vô cùng thảm khốc, một chiếc xe chở xăng vì tránh chiếc xe sang thắng gấp mà chuyển hướng đột ngột, lao vào làn xe đối diện, tông vào mấy chiếc xe nhỏ gây ra vụ tai nạn liên hoàn. Hiện trường có ít nhất hai mươi chiếc xe bị hư hại ở các cấp độ khác nhau, có chiếc đã bốc cháy.

Nhưng đội cứu hộ vẫn chưa kịp đến, một số chủ xe ra ngoài cứu người, nhưng họ không thể nào tiến lại gần đám lửa, đồng thời cũng sợ nổ, vì vậy chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không ngừng gọi điện thoại.

Ngô Bình lập tức nhảy xuống xe, xông về chiếc xe đang bốc cháy. Có người bên cạnh hét lên: “Đừng qua đó, nguy hiểm, sắp nổ rồi”.

Ngô Bình xông đến trước xe chỉ trong vài bước, anh nhìn vào trong thì thấy tài xế đã chết, ghế sau có một người phụ nữ và một đứa trẻ. Người phụ nữ bị thương nặng, đứa trẻ nhờ có ghế trẻ em bảo vệ nên chỉ bị gãy chân, nhưng cũng đau đớn khóc oa oa.

Người phụ nữ vừa khóc vừa hét: “Cứu, cứu tôi, cứu con tôi với”.

Ngô Bình giật cửa xe ra, kéo chiếc ghế trẻ em ra và bế đứa trẻ ra ngoài. Sau đó cứu lấy người phụ nữ.

Anh vừa kéo họ ra ngoài thì chiếc xe hơi liền nổ tung, một luồng khí mạnh ập đến, may mà Ngô Bình có thần công hộ thể, ngọn lửa bị cách biệt bên ngoài cách anh nửa mét.

Cảnh tượng kỳ diệu đó khiến rất nhiều người kinh ngạc, chuyện gì thế kia?

Ngô bình đưa người bị nạn đến khu vực an toàn, sơ cứu cầm máu cho người phụ nữ. Cô ta bị thương động mạch, nếu không cầm máu sẽ mất máu mà chết trong vài phút.

“Chồng tôi, chồng tôi vẫn còn trong xe”.

Ngô Bình thở dài: “Anh ấy đã chết rồi”.

Anh tức tốc băng bó vết thương rồi chạy đến chiếc xe thứ hai.

Đấy là một chiếc xe gia đình, có một người già, ba đứa trẻ, còn có hai thanh niên, sáu người trong gia đình đã có bốn người tắt thở, chỉ còn hai đứa trẻ còn sống, nhưng đã ngất xỉu.

Anh đang định cứu người thì nhìn thấy trên cốp xe có một đầu lâu màu đen, đang cố hút khí tức phát ra từ bốn người đã chết.

Người thường không nhìn thấy được đầu lâu đó, nhưng mắt nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình thì lại thấy rất rõ. Thật ra dù cho không có mắt nhìn thấu vạn vật thì với tu vi của anh, cũng có thể phát hiện ra thứ đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play