Chương 2388
Thiếu niên cười nói: “Thế phong thủy tốt như này, ta sẽ xây một hành cung ở đây, chắc hẳn cha ta rất vui đấy”.
Một kẻ khác lập tức nói: “Quá hay luôn ạ! Thiếu chủ, nếu như xây một hành cung ở đây thì chắc chắn sự nghiệp vĩ đại của Thánh chủ sẽ sớm ngày thành hiện thực”.
“Có mấy đứa tép riu như các ngươi mà cũng dám ngấp nghé thế phong thủy của ta?”
Bỗng nhiên có giọng nói lạnh lùng vang lên ngay phía trên đỉnh đầu nhóm người.
Đám người kinh ngạc ngẩng lên nhìn, chỉ thấy có một người đã đứng ở trên đó từ bao giờ không hay.
Người tới chính là Ngô Bình, trong mắt anh lóe lên ánh sáng sắc lạnh, anh cất lời: “Kẻ nào đánh người của ta bị thương?”
Thiếu niên nhíu mày, cất tiếng: “To gan, có biết ta là ai không hả?”
Một người đàn ông mặc áo bào đen bên cạnh thiếu niên hừ lạnh: “Nhóc con vô tri, đây là con trai của Thánh chủ, ngươi có biết Thánh chủ là ai không hả?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ta hỏi các ngươi, ai đã đánh người của ta bị thương?”
Người đàn ông mặc hắc bào cũng cười lạnh: “Ta đấy, ngươi làm gì được?”
“Ầm ầm!”
Chưa nói hết câu thì trên người đã bị trúng một đấm rồi văng ra ngoài, người đàn ông mặc hắc bào còn chẳng kịp kêu r3n thảm thiết đã bị đánh tàn bạo, cả da lẫn xương đầy máu, tiếp đó lập tức ngã uỵch dưới đất vài mét. Trong hố sâu chỉ có mỗi xương vỡ và máu thịt, hiện trường vô cùng tanh tưởi, thảm thê tột độ!
Một đấm tàn bạo đó cũng dọa cho thiếu chủ kia sợ đến ngây ngốc, y lùi lại mấy bước, giọng run run: “Có chuyện gì các hạ cứ từ từ nói!”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ngươi là con trai của Thánh chủ? Hay lắm, ngươi ở lại, những người khác đi báo với Thánh chủ. Ta muốn xem xem Thánh chủ kia lấy đâu ra lá gan mà dám năm lần bảy lượt muốn gây hấn với ta!”
Thiếu niên kinh ngạc, Ngô Bình dám nói kiểu đó rõ là không hề coi cha y ra gì. Y lập tức thốt: “Các hạ hiểu lầm rồi, chúng tôi…”
“Bốp!”
Ngô Bình tát bay đối phương đi mấy mét, thiếu niên ngã sõng soài trên đất, một bên má đau rát đến mức kêu la thảm thiết.
“Ta cho ngươi chen lời đấy à?”, Ngô Bình liếc một cái sắc lẻm.
Trong lòng thiếu niên rét lạnh, y không dám tiếp tục ho he gì nữa mà lập tức im bặt, nước mắt không cầm được chảy dọc gương mặt.
Ngô Bình nhìn ba người còn lại: “Ba người các ngươi, chọn một người đi báo cho Thánh chủ kia đi!”
Cả ba liền biết chắc chắn mình không phải đối thủ của Ngô Bình. Một người trong đó phản ứng nhanh nhất, vội bước lên mấy bước, nói: “Tôi tự nguyện đi!”
Ngô Bình nói: “Tốt nhất ngươi nên quay lại đây. Nếu hôm nay ta không gặp được Thánh chủ thì các ngươi cứ chờ mà nhặt xác thiếu chủ của mình đi”.
Người kia vội vàng rời đi, ba người ở lại thì liếc mắt nhìn nhau. Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ tới mình lại gặp phải một người mạnh mẽ hung hãn đến mức này.
Nhóm của họ đã chú ý tới thế phong thủy nơi đây từ lâu, thế nên cũng có nghe ngóng về thân phận của Ngô Bình, biết được anh là người giàu có trong vùng, đồng thời còn là Long chủ của Thiên Long.
Nhưng bọn họ cũng không quá để tâm đ ến Long chủ kia, thầm nghĩ dù có mạnh thế nào thì Long chủ cũng đâu thể bằng Thánh chủ được? Song họ tuyệt đối không ngờ tới thực lực của Long chủ lại mạnh tới vậy. Chỉ một quyền đã đấm bay người mạnh nhất trong số họ.