Chương 2384
Ngô Bình phát hiện, trên người ba người này đều có pháp thân, xem ra tu vi kiếp trước của bọn họ đều rất mạnh.
Anh khẽ thở dài, nói: “Vốn dĩ tôi không muốn giết người”.
Đồ tể kia cao lớn thô kệch, ông ta lạnh lùng nói: “Bốn anh em chúng tôi ba lần luân hồi đều là anh em ruột. Tình nghĩa anh em ba đời, chúng tôi nhất định phải báo thù cho anh ấy!”
Ngô Bình nói: “Các người không còn cơ hội luân hồi rồi, hôm nay các người đều sẽ chết”.
Nói rồi, quanh người anh bộc phát ra sát ý kinh khủng.
“Giết!”
Đồ tể tay cầm con dao sắc bén, trên lưỡi đao ánh lên huyết quang, đâm một đao về phía Ngô Bình. Tuy ông ta chưa khôi phục tu vi, nhưng dù sao cũng có sức mạnh pháp thân, chuyển động nhanh như chớp.
Búa của thợ rèn cũng đã đánh về phía Ngô Bình, búa ánh ra sát quang, sau đó bóng búa ánh tím đánh mạnh về phía đầu của Ngô Bình!
“Ầm!”
Võ hồn Ngô Bình chấn động, toàn thân tê liệt, búa lại có tác dụng khiến người ta mê mụi! Nhưng sức mạnh kinh người trong thân thể anh thoáng chốc đã đẩy lùi cảm giác mê mụi kia.
Lúc này, lưỡi đao sắc bén chém đến, hung hăng bổ vào ngực Ngô Bình, bản năng của Võ Quân đã khiến Ngô Bình phản công với đòn tốt nhất.
Thân thể anh khẽ nghiêng quan, một quyền đánh mạnh vào ngực tên đồ tể. Một quyền này sức lực vô biên, lực Thiên Nguyên xuyên qua thấu xương. Đồ tể hét thảm, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, nằm vật xuống sàn như một con lợn chết.
Mà sau lưng, tên thợ xây kia lấy ra ống mực, đột nhiên vòng quanh Ngô Bình, đường chỉ mực trói chặt anh từng vòng. Ngô Bình dùng sức giãy giụa, chỉ mực lại tỏa ra ánh sáng đen ngòm, sức mạnh kỳ lạ xuyên vào thân thể, tựa như trói buộc võ hồn của anh.
“Ầm!”
Ngô Bình hét lớn, mười linh khiếu và chín thần khiếu xung quanh lập tức chấn động, từng xiềng xích ẩn hình bị anh phá hủy, sau đó một luồng sức mạnh kinh người bùng nổ. Luồng sức mạnh này xuất phát từ sâu trong huyết mạch anh.
Trong tháp Vạn Duy, anh có được lời chúc phúc của Cổ Thiên Tử, xiềng xích trói buộc sức mạnh huyết mạch của anh mỗi ngày sẽ lơi lỏng ra một ít, yếu hơn một chút. Lúc này đột nhiên anh bùng nổ, xiềng xích bị phá vỡ, sức mạnh huyết mạch thực sự được xuất hiện.
Đồng thời, trong đầu Ngô Bình xuất hiện rất nhiều ký ức đã lâu, nhưng ký ức này chảy trong mạch máu, một đời lại tới một đời.
“Huyết mạch Lý thị!”. Anh lầm bầm tự nói.
“Răng rắc!”
Toàn bộ chỉ đen đều bị đứt, Ngô Bình đá một chân vào đầu thợ xây, đầu ông ta nổ tung, ngã xuống đất.
Thợ rèn kia kinh sợ, lại đánh thêm búa thứ hai. Nhưng lần này, tay Ngô Bình lại đẩy về phía trước, chỉ thấy một bàn tay lớn màu vàng xuất hiện, một chưởng đánh vào ngực thợ rèn, khiến ông ta bay đến mấy mét.
Lúc này, pháp thân Nguyên Anh của ba người chuyển thể đều lần lượt lao ra khỏi sọ, bỏ chạy vào không trung, đồng thời bọn họ đều nguyền rủa Ngô Bình: “Chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày! Đợi chúng tao đến báo thù đi, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không dừng!”
Ngô Bình cười lạnh: “Các người đi được rồi sao?”
Anh lập tức tung Giảo Hồn Tiễn ra, một luồng sát quang đuổi theo, bám chặt ba pháp thân Nguyên Anh kia ép quay về cửa hàng rèn kia.