Chương 2380

Ngô Bình: “Anh đập vỡ đồ tôi tặng cho dì, nhất định phải đền. Lát nữa hóa đơn đem đến thì anh cứ bồi thường theo giá, nếu anh không đền, tôi chỉ đành báo cảnh sát”.

Hầu Vệ Đông cười lạnh: “Báo cảnh sát? Ở Vân Đỉnh này, có cảnh sát nào mà tao không quen chứ? Mày báo thử đi, xem xem bọn họ bắt tao hay bắt mày”.

Chưa đến năm phút, có người đã gõ cửa, mẹ Tô mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ tây giày da đi vào, hắn khẽ gật đầu với mẹ Tô, sau đó kính cẩn đến trước mặt Ngô Bình, thấp giọng nói: “Giáo chủ, hóa đơn đến rồi”.

Ngô Bình liếc nhìn, Phỉ Thúy được mua ở trấn nhỏ Phỉ Thúy, có chứng cứ là hóa đơn thu mua, là đồ vật quý hiếm của trấn nhỏ, tổng giá trị lên đến ba trăm năm mươi triệu.

Anh gật đầu, nói: “Lui xuống đi”.

Người đàn ông trung niên khom người lui xướng, Ngô Bình đưa hóa đơn cho Hầu Vệ Đông, nói: “Đây là hóa đơn mua bán, ba trăm năm mươi triệu, anh có thể đền tiền được rồi”.

Hần Vệ Đông đương nhiên nhận ra hóa đơn, vừa nhìn đã biết vật này không phải giả, trong lòng hắn đột nhiên giật mình, chăng là Phỉ Thúy là thật?

Nhưng ngoài miệng vẫn cứng, hắn lạnh lùng nói: “Không thể nào, hóa đơn là giả!”

Ngô Bình lập tức báo cảnh sát: “A lô, lão Hồ à? Ha ha, là tôi, đã lâu không gặp”.

Hàn huyên vài câu, anh nói: “Lão Hồ à, tôi đến nhà bạn nhưng lại bị tên xông vào đập vỡ vòng tay trị giá ba trăm năm mươi triệu. Ừ, hóa đơn có rồi, hiện trường cũng có người làm chứng. Được, tôi đợi anh”.

Lão Hồ mà anh nói, là Cục trưởng Cục trị an thành phố Vân Đỉnh, hiện tại đã chuyển sang làm phó cục trưởng vùng mới, nhưng vẫn có thực quyền.

Thấy Ngô Bình thật sự gọi điện, Hầu Vệ Đông có chút bất an, hắn nói: “Tao còn có chuyện, đi trước đây”.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Anh không đi được, tốt nhất là quay về đây”.

Hầu Vệ Đông cười lạnh: “Ai dám cản tao!”

Hắn vừa mở cửa đã thấy một long vệ đứng bên ngoài, khí thế kinh người, Hầu Vệ Đông hoảng sợ, theo bản năng lùi lại vài bước.

Long vệ kia đóng cửa lại, cảnh tượng này khiến mọi người bên trong đưa mắt nhìn nhau, tình huống thế nào, quái vật t0 lớn kia là gì vậy?

Ngô Bình cười ngồi xuống, tùy ý nói chuyện với mọi người. Hầu Vệ Đông thì mang vẻ mặt khó coi đứng một bên, ngay cả chị dâu cả và anh cả của Tô Phi cũng không dám nói gì, bầu không khí có chút kỳ lạ.

Mười mấy phút sau, Hồ Hán Bân dẫn người đến, ông ta nói chuyện với Ngô Bình mấy câu, sau đó kiểm tra hiện trường, chủ yếu là vòng tay bị vỡ và hóa đơn mua hàng.

Vẻ mặt ông ta nặng nề nói: “Đập vỡ đồ vật có giá trị ba trăm năm mươi triệu, đây là án nặng, mức độ vi phạm quá lớn, hình phạt tù từ ba đến bảy năm”.

Hầu Vệ Đông ngây người, vội nói: “Phó cục trưởng Hồ, chúng ta từng gặp nhau rồi, tôi là Hầu Vệ Đông, bố tôi là Hầu Thông…”

Hồ Hán Bân hoàn toàn không nghe gì, ông ta vung tay: “Lôi ra ngoài!”

Long vệ bị đưa đi, phó cục trưởng Hồ cười nói: “Cậu Ngô, vậy tôi đi trước, có kết quả tôi sẽ báo cho anh biết”.

Tất cả mọi người rời đi, người ở lại đưa mắt nhìn nhau, chị dâu cả của Tô Phi cuối cùng cũng hiểu, năng lực của người trước mặt này mạnh hơn Hầu gia nhiều, tài lực cũng vượt xa Hầu Vệ Đông. Nếu không, sao anh có thể tùy tiện tặng món đồ đáng giá mấy trăm triệu chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play