Chương 238
Ngô Bình nói: “Không cần sốt ruột, chúng ta cứ từ từ. Phía bên nhà họ Đường chắc cũng sắp tiếp xúc với anh rồi, chỉ cần lấy được vốn thì những thứ khác đều là chuyện nhỏ”.
Lý Quảng Long gật đầu: “Đúng vậy, cần kiên nhẫn hơn”.
Lúc này Từ Khắc Mẫn nói: “Nếu muốn làm thủ tục gì có thể tìm cháu, cháu sẽ cho người sắp xếp”.
Ngô Bình nói: “Được, vậy cảm ơn Khắc Mẫn”.
Sau đó anh lại hỏi Lý Quảng Long về chuyện thuốc.
Lý Quảng Long liền bật cười: “Người anh em, chú tính toán quá tuyệt vời! Khoảng thời gian này anh đã mua được bốn nghìn tấn Thạch hộc thiết bì, sau đó giá cây thuốc quả nhiên tăng, giờ đã tăng đến ba nghìn năm trăm tệ một cân”.
“Hơn nữa đối với những khu vực trồng cây thuốc chủ yếu thì anh cũng ký hợp đồng thu mua với họ, mỗi năm sẽ mua được toàn bộ Thạch hộc thiết bì với giá hai nghìn tệ một cân”.
Nói đến đây, anh ta bật cười: “Dường như nhà họ Cung đã phát hiện ra nên mấy ngày trước cũng bắt đầu thu mua, tiếc là ra tay quá muộn nên họ không hề mua được cây thuốc!”
Từ Khắc Mẫn hiểu hành động của Ngô Bình, liền vô cùng bội phục, nói: “Như thế thì lần này chú nhỏ đã kiếm được gần mười tỷ?”
Thạch hộc thiết bì trước đó một nghìn hai một cân, giờ đã tăng đến ba nghìn. Bốn nghìn tấn Thạch hộc thiết bì đã kiếm được chín tỷ hai, nếu lại tăng giá nữa thì sẽ có lợi nhuận mười tỷ!
Ngô Bình lắc đầu: “Những cây thuốc này đều dùng để chế thuốc, vẫn chưa thể coi là kiếm được tiền”.
Từ Khắc Mẫn chớp mắt, nói: “Chú nhỏ, cháu có thể tham gia không?”
Lý Quảng Long cười nói: “Cậu Từ có hứng thú sao?”
Từ Khắc Mẫn nói: “Bây giờ vừa hay tôi có một khoản tiền, cũng không nhiều, khoảng năm trăm triệu tệ”.
Lý Quảng Long nói: “Thế thì tốt quá. Nếu cậu Từ góp năm trăm triệu tệ thì có thể có năm phần trăm cổ phần”.
Từ Khắc Mẫn liền bật cười: “Vậy cảm ơn anh Long!”
Mấy người đang nói chuyện thì vợ của Lý Quảng Long là Đinh Vi vội vàng xông vào, khóc lóc nói: “Quảng Long, Tiểu Long bị bắt cóc rồi! Họ gọi điện đòi năm tỷ tiền chuộc, nếu không sẽ giết người!”
Lý Quảng Long biến sắc, chảy mồ hôi lạnh như mưa. Anh ta nhìn Ngô Bình: “Người anh em, nhà họ Cung ra tay với anh rồi!”
Ngô Bình nhíu mày: “Nhà họ Cung đã biết chuyện anh thu mua thuốc sao?”
Sắc mặt Lý Quảng Long rất khó coi: “Chỉ cần họ điều tra kỹ càng thì chắc chắn có thể tra ra là anh. Hơn nữa trước đó anh đứng về phía chú nên nhà họ Cung sẽ nghĩ đến anh ngay”.
Ngô Bình khẽ gật đầu, anh nói với Đinh Vi: “Chị dâu đừng lo lắng, em bảo đảm sẽ cứu được Tiểu Long”.
Đinh Vi cứ khóc mãi: “Họ nói không được báo cảnh sát, nếu không cũng giết con tin”.
Từ Khắc Mẫn tức giận nói: “Đúng là coi trời bằng vung! Nếu anh Long có gì cần tôi giúp thì cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức!”
Ngô Bình nói: “Trước mắt cứu người là quan trọng nhất. Chị dâu, Tiểu Long bị người ta bắt cóc ở đâu?”
Đinh Vi nó: “Buổi chiều tan học tài xế vừa đón nó về thì có hai người nhảy ra cướp thằng bé đi, sau đó chạy lên xe đi mất, không thể đuổi kịp”.
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Long, anh và chị dâu cứ ở nhà, đừng đi lung tung, cứ đợi tin tức của em”.