Chương 2355
Vân Phi Dương mừng rỡ đáp: “Được!”
Lão tổ phất tay một cái, trước mắt Ngô Bình lập tức hiện ra hình ảnh một người thanh niên. Người này trạc tuổi Ngô Bình, thậm chí là còn trẻ hơn một chút.
Người này gương mặt đẹp như ngọc tạc, mắt trái có hai con ngươi. Cậu ta mặc một chiếc áo choàng màu vàng và xanh lam, thắt lưng đeo một miếng ngọc bội Tử Long. Giữa hai lông mày nồng đậm sát khí khiến người khác sợ hãi khi nhìn vào.
Ngô Bình ngắm nghía một lúc rồi nói: “Quần áo và ngọc bội này phải làm riêng. Còn những thứ khác tôi đều hơn cậu ta”.
Không phải là Ngô Bình tự kiêu nhưng nếu luận về năng lực thì anh không thua bất cứ ai có cùng tu vi, kể cả đối phương có là thiên tài của Tiên giới đi nữa!
Vân Phi Dương cười đáp: “Được, tôi sẽ sai người làm ngay. Vân Tịch, giờ lão tổ sẽ làm chủ cho con. Đợi ta hồi phục tu vi rồi sẽ ghép đôi cho con và Ngô Bình”.
Vân Tịch sững lại, mặt đỏ bừng lên, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
Vân Phi Dương cười ha ha nói: “Không nói gì là lão tổ xem như con đồng ý rồi nhé”.
Vân Phi Dương lại quay sang nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, Liễu Thiên Lang đó thành thạo mấy loại tuyệt kỹ võ công, cậu cũng cần luyện tập một chút”.
Ngô Bình: “Lão tổ yên tâm, tuyệt học Võ đạo tôi cũng có”.
Vân Phi Dương càng nhìn Ngô Bình càng thấy thuận mắt, cười nói: “Đứa trẻ này đúng là kỳ tài trong số các kỳ tài. Có cậu rồi thì có lẽ Vân Thị có thể quay lại thời kỳ đỉnh cao huy hoàng”.
Hai người họ nói chuyện một lúc, không lâu sau quần áo và ngọc bội làm phỏng theo Liễu Thiên Lang đã tới. Ngô Bình thay quần áo, sau đó dùng thuật dịch dung để biến thành Liễu Thiên Lang.
Anh xoay đi xoay lại mấy vòng, lại đi thử vài bước. Vân Phi Dương khen: “Giống! Thậm chí còn khí khái phong độ hơn cả bản gốc”.
Vân Tịch cười nói: “Lão tổ, vậy con đi gặp các trưởng bối trong tộc, nói rằng đồng ý gả cho Tiêu Thị”.
Vân Phi Dương gật đầu: “Được, anh bạn trẻ cứ tạm thời ở lại đây với tôi thêm vài ngày”.
Sau khi Vân Tịch đi khỏi, Ngô Bình tiếp tục tu luyện Thần Khiếu số bảy, cảm nhận sự huyền diệu của Vạn Tượng Thần Lực.
Vân Phi Dương vội hỏi: “Cậu mở được mấy Thần Khiếu rồi?”
Ngô Bình: “Bảy cái rồi”.
Vân Phi Dương đáp: “Cậu có ơn cứu mạng tôi, tôi sẽ cho cậu thứ này”.
Nói rồi ông ấy nhả ra một cái tháp nhỏ màu trắng. Cái tháp vừa rơi xuống đất là lập tức biến thành một cái tháp năm tầng, cao mấy chục mét.
Ngô Bình nhìn cái tháp rồi hỏi: “Lão tổ, đây là thứ gì vậy?”
Vân Phi Dương cười đáp: “Đây là báu vật tiên tổ của vương tộc chúng tôi để lại, tên gọi là tháp Vạn Duy. Nó có thể trực tiếp hút năng lượng từ các không gian tầng cao hơn”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Lại có thứ bảo vật như vậy sao!”
Vân Phi Dương: “Cậu vào trong thử xem. Bảo vật này chỉ có người của vương tộc sử dụng được. Có điều giờ cậu đã là cháu rể Vân Thị, vai vế cũng không hề nhỏ”.
Ngô Bình tạ lễ: ”Đa tạ lão tổ”.
Vân Phi Dương: “Không cần khách sáo. Anh bạn trẻ, tư chất của tôi có hạn nên chỉ tu luyện được tới tầng hai của tháp Vạn Duy. Có thể tới được tầng mấy thì phải xem tư chất của cậu”.