Chương 2352

Ngô Bình sững lại: “Tại sao?”

Vân Tịch: “Vân phủ giờ đang gặp nguy nan, các thế lực rình rập như bầy sói dữ. Nếu như không liên hôn với Tiêu Thị thì tất cả bách tính Châu Vân đều gặp nguy”.

Ngô Bình nhìn cô hỏi: “Vân Tịch, không phải trước đó em đã từ chối sao? Lẽ nào giờ lại chịu khuất phục?”

Vân Tịch mắt ngấn lệ đáp: “Những ngày này em đã nghĩ kỹ rồi. Ngô Bình, cho dù em có trốn đi cùng anh thì sau đó sẽ ra sao? Tiêu – Vân hai nhà đều sẽ truy sát anh. Em không thể hại anh”.

Ngô Bình đáp: “Thật chẳng giống tính cách của Vân Tôn chút nào. Em đang nói dối, trong lòng em vẫn không muốn làm việc này, chỉ là sợ liên luỵ anh đúng không?”

Vân Tịch cúi đầu đáp: “Dù thế nào đi nữa em cũng không thể đi khỏi đây”.

Ngô Bình nắm chặt tay cô: “Em quên rồi sao? Anh là thần y mà”.

Vân Tịch sững lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Anh nói anh có thể giúp Vân Thị chữa bệnh cho lão tổ?”

Ngô Bình: “Anh chưa dám nói trước là sẽ chữa khỏi, nhưng chắc chắn sẽ không khiến mọi việc tệ hơn. Vân Tịch, anh và em cùng đi gặp lão tổ, biết đâu anh có thể giúp được”.

Trong mắt Vân Tịch bắt đầu xuất hiện một tia sáng. Cô ấy gật đầu thật mạnh, đáp: “Được, em đưa anh đi gặp lão tổ!”

Ngô Bình vẽ một lá bùa rồi vảo Vân Tịch thổi vào đó một cái. Lá bùa cháy bùng lên, sau đó biến thành hình nhân của Vân Tịch ngồi trên mặt đất.

Vân Tịch cười nói: “Trình độ vẽ bùa của anh lợi hại thật đấy”.

Ngô Bình: “Đi thôi, ra ngoài trước đã!”

Anh đưa Âm Dương Pháp Bào cho Vân Tịch mặc để che dấu hành tung. Sau đó họ cùng ra khỏi sát trận.

Người đàn ông ban nãy vẫn đứng ở lối vào chờ anh. Thấy anh quay lại nhanh như vậy thì vội hỏi: “Đã bắt được tà ma chưa?”

Ngô Bình cười đáp: “May mắn là tôi đã bắt được và nhốt nó trong cái lò luyện này”.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: “Tướng quân vất vả rồi”.

Sau khi Ngô Bình đi khỏi, người đàn ông có chút lo lắng nên tới đài Phi Hoàng xem xét. Cũng may, vẫn thấy Vân Tịch vẫn đang ngồi trong nhà.

Người đàn ông mỉm cười rồi quay lưng rời khỏi đó.

Còn Ngô Bình và Vân Tịch sau khi ra ngoài thì tìm một nơi để trú ẩn và bàn kế hoạch sắp tới trước.

Vân Tịch nói cho anh biết lão tổ của Vân Thị tên là Vân Phi Dương, tu vi cực cao. Ông ấy đã tu luyện đến cảnh giới bán Thiên Tiên. Tuy nhiên khi đột phá hẳn lên cảnh giới Thiên Tiên thì thất bại, bị thương nặng, suýt thì tan thành tro bụi.

Thông tin Vân Phi Dương bị thương nặng nhanh chóng bị tuồn ra khiến mấy châu còn lại đều nhăm nhe xâm lược Châu Vân, cướp lấy địa bàn của Vân Thị. Châu Vân hiện đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.

Ngô Bình đáp: “Quan trọng nhất là cứu được lão tổ. Chỉ cần ông ấy ngồi dậy được thì mọi chuyện đều có thể giải quyết”.

Vân Tịch gật đầu: “Để cứu được lão tổ e rằng cực khó. Vân Thị đã thử tới vô số cách mà vẫn không được”.

Ngô Bình: “Có chữa được hay không, anh phải tới xem mới biết được”.

Vân Tịch gật đầu: “Em biết nơi lão tổ đang ở ẩn, chúng ta đi thôi!”

Vân Tịch đi trước dẫn đường, hai người họ bay một lúc thì dừng lại ở trên một ngọn núi. Họ vừa đáp xuống đất thì xung quanh đã có ba người vây lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play