Chương 2343

Thanh niên này dẫn Ngô Bình và Lão đi lên tầng. Ở trên đây được bài trí khác hẳn so với các tầng dưới. Ở đây có rất nhiều cái hộp nhỏ bằng thuỷ tinh được đặt trên những cái bệ bằng ngọc. Mỗi cái bệ ngọc như vậy chỉ có một chiếc hộp thuỷ tinh. Mà trong mỗi hộp thuỷ tinh như vậy chỉ có duy nhất một viên đan.

Ngô Bình quan sát một lượt, quả thực những viên đan này cũng đặc biệt hơn đan ở tầng dưới. Anh nhìn thấy đan Thuần Dương, đan Nguyên Anh, thấp nhất cũng là đan tam phẩm. Đương nhiên, đan dược ở đây giá cũng cực đắt.

Thanh niên kia cười nói: “Quan khách, những viên đan này vẫn chưa đủ để lọt vào mắt xanh của anh sao?”

Ánh mắt của Ngô Bình dừng lại ở mấy chiếc hộp thuỷ tinh trong góc. Ở trong hộp thuỷ tinh có hai lọ đan dược. Đan dược này dường như không phải để bán cho khách, chỉ bày ở đó mà thôi.

Qua chiếc bình, Ngô Bình thấy bên trong cũng có đan dược, hơn nữa chất lượng rất tốt, hơn hẳn những đan dược được bày bán.

Ngô Bình hỏi: “Hai lọ đan dược kia cũng bán chứ?”

Thanh niên kia liếc nhìn về phía đó rồi đáp: “Đó chỉ là tàn đan, là do trong quá trình luyện đan gặp vấn đề nên luyện ra đan hỏng. Mặc dù nó chỉ là phế phẩm nhưng cũng có một số hiệu quả nhất định”.

Nói rồi, thanh niên áo lam đi về phía đó, lấy ra hai lọ đan dược, cười nói: “Trong hai lọ này lần lượt đựng Âm Dương Pháp Đan và Bất Tử Thần Đan”.

Hai loại đan dược này Ngô Bình biết. Âm Dương Pháp Đan là thánh dược Tiên quân cần dùng khi đột phá cảnh giới Âm Dương. Còn Bất Tử Thần Đan là đan dược cần sử dụng khi đột phá cảnh giới Bất Tử. Hai loại đan dược này còn quý hơn cả Long Môn Đan anh từng giúp điện Trường Sinh luyện.

Anh đón lấy lọ đựng đan, phát hiện hai viên đan này không phải là phế phẩm mà là chưa luyện xong. Với loại đan dược cao cấp như thế này cần được luyện từ hai lần trở lên mới ra được thành phẩm hoàn chỉnh.

Nhưng rõ ràng là thanh niên áo lam, thậm chí cả chủ tiệm đan này đều không biết được sự huyền diệu của nó nên mới nghĩ nó là phế phẩm.

Ngô Bình mặt không cảm xúc, hỏi: “Hai lọ đan này giá bao nhiêu?”

Thanh niên kia thấy Ngô Bình có hứng thú với lọ đan phế này thì vội đáp: “Âm Dương Pháp Đan một nghìn năm trăm đồng tiền bùa. Còn Bất Tử Thần Đan thì hai nghìn một trăm đồng”.

Ngô Bình: “Đan phế mà bán với giá đó sao?”

Thanh niên kia cười khổ đáp: “Giá này là do ông chủ tôi định ra, tôi không có quyền quyết định”.

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát, sau đó đưa cho thanh niên kia bốn nghìn ba trăm đồng tiền bùa rồi thu lấy hai lọ đan.

Thanh niên kia không ngờ mình lại kiếm được món hời lớn như vậy. Anh ta cười nói: “Quan khách thật có mắt nhìn. Đan này mặc dù là tàn đan nhưng vẫn là đan dược cao cấp, mua về chắc chắn không lỗ”.

Lão Khanh thấy cảnh này thì không kìm được nữa, nói: “Cậu Ngô, ở đây đắt quá, hay chúng ta đi chỗ khác xem?”

Ngô Bình: “Đã tới rồi thì không mua gì cũng đáng tiếc”.

Sau khi ra khỏi tiệm đan dược, Lão lắc đầu nói: “Cậu Ngô, cậu cũng biết luyện đan mà, sao lại mua đan phế phẩm về làm gì?”

Ngô Bình cười đáp: “Ai nói đây là đan phế kia chứ? Chỉ là nó chưa được luyện xong mà thôi. Giống như Âm Dương Pháp Đan này có dược tính chỉ giữ được trong một thời gian ngắn, không quá hai tiếng. Thầy luyện đan muốn giữ cho đan dược này không mất đi công hiệu nên chia thành hai lần để luyện. Lần luyện đầu tiên là khó nhất, cũng là giai đoạn thể hiện rõ nhất trình độ của thầy luyện đan. Lần thứ hai thì dễ hơn nhiều, tác dụng của nó là khôi phục dược tính cho đan. Đương nhiên, một khi dược tính được phục hồi thì phải sử dụng ngay trong thời gian ngắn”.

Lão trợn tròn mắt: “Còn có chuyện như vậy sao? Cậu Ngô, vậy thì cậu hời lớn rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play