Chương 2318

Quỷ Mẫu vui mừng ra mặt: “Tôi bằng lòng”.

Anh lại nhìn cô bé kia: “Còn nhóc thì sao? Có muốn mạnh hơn nữa không?”

Cô bé đáp: “Muốn!”

Ngô Bình: “Vậy thì đi cùng tôi”.

Quỷ Mẫu vội vàng nói: “Con gái, mau cảm ơn thượng tiên đi”.

Cô bé hừ một tiếng: “Còn lâu con mới cảm ơn hắn. Hắn là kẻ xấu”.

Quỷ Mẫu rất xấu hổ, vội vàng nhận lỗi với Ngô Bình, nói là trẻ con không hiểu chuyện.

Ngô Bình: “Không sao. Tôi không chấp trẻ con”.

Sau đó, anh gọi cho người phụ trách của Hắc Thiên Giáo tại Thiên Kinh, bảo bọn họ đón Quỷ Mẫu và Quỷ Nữ đi, cùng tiếp nhận cung phụng hương khói của Hắc Thiên Giáo.

Lúc chờ người tới, Ngô Bình cất lời hỏi: Ta nghe nói Quỷ Mẫu ban ngày sinh thập quỷ, đến đêm lại ăn mất con, có thật vậy không?”

Vừa nghe nhắc tới chuyện này, trong mắt Quỷ Mẫu tràn đầy oán hận: “Năm xưa tôi bị kẻ khác không chế, hắn ta dùng cách đó để nâng cao oán khí của tôi, sau đó ăn sạch cả da lẫn xương”.

Ngô Bình: “Trên đời còn có kẻ tàn ác thế ư! Đứa con gái này đã được cô sinh ra trong lúc đó sao?”

Quỷ Mẫu gật đầu: “Sau khi sinh con gái xong, tuy đã cố gắng khống chế bản thân nhưng tôi vẫn ăn mất một chân của con bé. Đó cũng là nguyên nhân khiến con gái hận tôi”.

Ngô Bình: “Cô thoát khỏi sự khống chế của kẻ kia bằng cách nào?”

Quỷ Mẫu: “Có một vị tiên nhân vô cùng lợi hại đi ngang qua đã đánh bại hắn ta. Tiên nhân đó có nói kiếp số của mẹ con tôi chưa tận, thế nên mới phong ấn chúng tôi trong cái bình này, mãi đến tận nửa năm trước, chúng tôi mới được nhìn thấy ánh mặt trời”.

Nói tới đây, Quỷ Mẫu lại nói tiếp: “Tiên nhân đó còn nói rằng chúng tôi sẽ gặp được một vị quý nhân. Chắc hẳn quý nhân của hai mẹ con tôi chính là thượng tiên rồi!”

Sau đó, người phụ trách của Hắc Thiên Giáo tại Thiên Kinh tới nơi, Ngô Bình bảo người đó dẫn hai mẹ con Quỷ Mẫu về Đông Nam Á, tiếp nhận cung phụng hương hỏa của Thiên Quỷ Giáo.

Đến khi hai mẹ con Quỷ Mẫu bị đưa đi thì chân trời phía đông cũng dần tảng sáng. Vì sử dụng bùa thần nên vô cùng mệt mỏi, bởi vậy Ngô Bình liền ăn một ít Sinh Mệnh Đan, sau đó quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Anh ngủ một giấc tới tận sáng hôm sau mới tỉnh. Trương Lệ thấy con trai ngủ say quá nên cũng không gọi anh dậy.

Ngô Bình liếc di động thấy có hai cuộc gọi nhỡ, anh bỗng nhớ ra hôm nay có hẹn gặp mặt Trương Thiên Hoành, thế nên bèn gọi lại.

Một tiếng sau, anh tới một tòa biệt viện. Trương Thiên Hoành và một nhóm người đã chờ sẵn ở đó.

“Trương thần tướng”. Vừa gặp mặt, anh liền chắp tay chào hỏi.

Trương Thiên Hoành cười đáp: “Tả thần tướng, mời ngồi”.

Ngô Bình gật đầu, rất tự nhiên ngồi xuống. Trương Thiên Hoành sắp đặt hai hàng ghế ở hai bên trái phải căn phòng, lúc này trong phòng đã có bảy người ngồi, nhưng Ngô Bình lại chẳng quen ai trong số họ.

Trương Thiên Hoành cười nói: “Giới thiệu với mọi người, đây là Ngô Bình – long chủ Ngô, là Quốc sĩ cấp một, Tả thần tướng của Thanh Long quân, đệ tử tinh anh trong Thục Sơn kiếm phái”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play