Chương 2302

Ngay sau đó, nòng súng đã phát sáng, một tia sáng to như ngón tay phóng ra rồi xuyên thẳng vào cái cây kia.

Thân cây bị xuyên thủng, sau đó cả cái cây đã nổ tung, thậm chí đạn vẫn còn xuyên qua các cái cây ở phía sau.

Thấy thế, mọi người đều chấn động, Khả Ái há hốc miệng hỏi: “Anh Ngô Bình, uy lực của súng này lớn đến đâu a?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Một phát súng có thể hạ được Chân Quân yếu, nếu thêm vài phát súng nữa thì Chân Quân mạnh đến mấy cũng đi đời nhà ma. Còn nếu gặp Tiên Quân thì tốt nhất cô nên chuồn càng nhanh càng tốt”.

Khả Ái sáng mắt lên rồi xoa tay nói: “Quá đỉnh, cho em khẩu này đi”.

Ngô Bình nói: “Không vội, giờ tu vi của cô còn thấp, chưa dùng được đâu”.

Đường Băng Vân: “Được rồi, mọi người lui hết đi”.

Mọi người đi rồi, cô ấy nói: “Anh giúp các thành viên của Ma Ám tăng thực lực nên em sẽ không lấy tiền thuê nữa”.

Ngô Bình liếc mắt nói: “Chỗ thuốc của anh đắt hơn tiền thuê của em nhiều”.

Đường Băng Vân mỉm cười rồi ôm anh nói: “Ai bảo anh là chồng em”.

Ngô Bình: “Anh cần một nơi yên tĩnh để luyện chế thuốc”.

Sau hơn hai giờ luyện chế, Ngô Bình đã nghiên cứu ra một loại thuốc biến đổi gen giúp tăng lực tinh thần, nhãn lực và khả năng phán đoán, nó phải ngang cấp SSSS++.

Sau đó, Khả Ái được gọi đến để uống thuốc, còn Ngô Bình đứng bên cạnh quan sát.

Cùng lúc đó, 12 máy bay chiến đấu đã đáp xuống sân bay của Ghi-nê. Đây là các máy bay đời ba, được trang bị ra đa tối tân nhất, đồng thời còn có thể phong toả và theo dõi cùng lúc 25 mục tiêu. Hơn nữa, cả 12 máy bay đều được trang bị đầy tên lửa.

Sau khi nhìn thấy các máy bay chiến đấu đời mời này, các chiến sĩ của Ghi-nê đều ngẩn ra.

Ngô Bình là người mua nên đương nhiên phải tới kiểm tra. Có một vị thiếu tá đi từ trên máy bay xuống, anh ta đứng thẳng rồi hành lễ với Ngô Bình: “Đại đội trưởng của đại đội hàng không Kim Bức Triệu tham kiến thiếu đô đốc!”

Sau khi trở thành quốc sĩ, Ngô Bình cũng có hàm tước, ví dụ như quân hàm thiếu đô đốc, cảnh hàm cấp một. Hiện giờ, anh đang dùng thân phận thiếu dô đốc, địa vị ngang với một trưởng quan cấp cao nhất của một quân đoàn.

Ngô Bình gật đầu: “Các anh vất vả rồi, chắc cấp trên của các anh cũng nói rồi đúng không. Các anh sẽ sang đây làm nhiệm vụ một thời gian, sau đó tôi sẽ đưa các anh về Viêm Long tham gia huấn luyện phi công”.

Triệu Tử Minh: “Vâng”.

Ngô Bình: “Mọi người đi đường vất vả rồi, về nghỉ đi”.

Đoàn phi công đi rồi, Ngô Bình vội vàng chạy tới gần các máy bay chiến đấu rồi chụp ảnh lưu niệm, Đường Băng Vân trêu đùa nói: “Xem anh kìa, Ma Ám cũng có thiếu máy bay chiến đấu đâu, em cho anh luôn một cái mà lái đi chơi đấy”.

Ngô Bình: “Anh không biết lái máy bay”.

Đường Băng Vân: “Em biết, để em dạy anh”.

Từ nhỏ, Ngô Bình đã rất mê quân đội nên cực thích máy bay chiến đâu. Sau khi anh tu hành, tuy hứng thú không còn như trước nữa, nhưng giấc mộng thuở ban sơ thì vẫn còn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play