Chương 2274
Cô ấy còn muốn hỏi nữa thì Chu Nhược Tuyết đi đến cười nói: “Mọi chuyện đều thuận lợi, cảm ơn nhiều”.
Ngô Bình cất hết tất cả bùa ngọc đi nói: “Anh và em còn khách sáo gì chứ, anh còn có việc, đi trước đây”.
Chu Nhan vội nói: “Chuyên gia Ngô, tôi lái xe đưa anh đi”.
Ngô Bình nói: “Cảm ơn, tôi không đi xe”.
Anh nhẹ nhàng nhảy lên tòa nhà nhà mày cao hơn ba tầng, nhảy mấy lần thì biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Chu Nhan trợn to mắt lẩm bẩm: “Khinh công sao? Lợi hại quá”.
Chu Nhược Tuyết vỗ cô ta: “Bây giờ đã biết anh ấy mạnh thế nào rồi chứ?”
Chu Nhan thở dài: “Hiểu lầm rồi, trước đó em còn vô lễ với vị cao thủ này, anh ta sẽ không ghét em đâu nhỉ?”
Chu Nhược Tuyết nói: “Người có thể làm anh ấy ghét đã không còn nhiều nữa”.
Chu Nhan ngây người, đúng thế, người có sức mạnh như Ngô Bình có thể khiến anh ghét vốn dĩ là một biểu trưng của thực lực.
“Đàn chị, em nghe một cao thủ võ lâm nói, trên thế giới này tồn tại võ thần, anh ta chính là võ thần trong truyền thuyết nhỉ?”
Chu Nhược Tuyết nói: “Võ thần chỉ là cách gọi dân gian, thật ra là Nhân Tiên tầng hai, bây giờ Ngô Bình đã là Nhân Tiên tầng bốn, thậm chí là tầng năm”.
Chu Nhan run lên: “Nhân Tiên tầng năm! Trời ạ, thế có khác gì thần tiên đâu?”
Nơi xuất hiện bùa ngọc cách nhà máy khoảng hơn một trăm dặm, nằm ở một thị trấn nhỏ trên huyện thành thuộc tỉnh, tên là thị trấn Hồng Sa.
Ngô Bình đến thị trấn Hồng Sa và xuất hiện ngay phía trên nhà máy gạch, anh mở nhìn thấu vạn vật thì phát hiện buổi tối nhà máy gạch này chẳng có người, chỉ có một ông cụ trông coi nhà máy đang uống bia, xem tivi một mình.
Anh lặng lẽ đi đến một lối vào lò gạch được trát xi măng, đập một cái, bức tường xi măng biến thành đất cát đều rơi xuống đất, để lộ ra lối vào hang tối om.
Anh đi vào trong hang, đi được mười mấy mét thì tìm được một miệng hang bất quy tắc. Trong hang cực kỳ lộn xộn, có dấu vết phá hoại rất rõ, có lẽ mấy bùa ngọc này được phát hiện ở đây.
Không gian bên trong không lớn, ở chỗ cách lối vào hang hơn hai mươi mét có một bức tường kim loại màu xám bạc, bên ngoài có đủ loại dấu vết. Chắc có lẽ đám người đó muốn phá bức tường này nhưng kim loại này cực kỳ cứng, cuối cùng họ thất bại.
Trong tường kim loại này được thiết kế cơ quan, nghiên cứu mấy phút, anh đánh một trăm quyền ra, điểm rơi của từng đòn không giống nhau, sức lực cũng khác, được sắp xếp theo trật tự nhất định.
Một đòn cuối cùng đánh trúng lên bức tường, tường kim loại vang lên một tiếng “ầm, sau đó mở ra hai bên để lộ ra một cánh cửa.
Ánh mắt anh lóe sáng, đang định đi vào trong thì bên ngoài lối vào hang vang lên tiếng bước chân.
Có người đến? Ngô Bình cau mày, chỉ đành quay lại chỗ lối vào xem thử.
Lúc này có ba người đàn ông đứng bên ngoài, nhìn cách ăn mặc của họ chắc là vừa đi ra từ một nơi nào đó của Côn Luân.