Chương 2254

Lục Phi Hùng: “Tôi biết ngay mà, thật ra tôi với sư phụ cậu đã âm thầm cử cao thủ đi bảo vệ cậu rồi, nhưng cậu không biết đấy thôi”.

Ngô Bình tròn mắt hỏi: “Âm thầm bảo vệ tôi? Sao tôi không biết nhỉ?”

Lục Phi Hùng cười lớn nói: “Nếu cậu biết thì còn gọi gì là âm thầm nữa?”

Ngô Bình: “Đan Đỉnh Môn nhiều lần hãm hại tôi, tôi không thể cho qua được”.

Lục Phi Hùng: “Cả hai bên cũng không ưa nhau, bên chúng ta cũng ám sát nhiều thiên tài của họ lắm. Nhưng cả hai bên đều đề phòng kỹ càng nên tỷ lệ thành công ít lắm”.

Ngô Bình chán nản nói: “Hai bên luôn đối đầu vậy ạ?”

Lục Phi Hùng: “Địa Tiên Giới rộng thế này, Đan Đỉnh Môn trỗi dậy có nghĩa là chúng ta sẽ yếu đi. Sắp tới, cậu phải năng đến đây nghiên cứu nhiều đan dược với tôi, như vậy mới hạ uy của Đan Đỉnh Môn được”.

Ngô Bình: “Ừm, rảnh tôi sẽ đến”.

Lục Phi Hùng: “Sang năm có đại hội Đan Đạo ở Côn Luân, tôi chỉ mong điện Trường Sinh toả sáng”.

Ngô Bình: “Đại hội Đan Đạo ư?”

Lục Phi Hùng: “Ừ, các môn phái luyện đan của Côn Luân đều tham gia. Ai có biểu hiện xuất sắc vào hôm đó thì sẽ được thưởng nhiều dược liệu quý. Cậu cũng biết đấy, Côn Luân có nhiều động thiên vô chủ mà, ở đấy nhiều linh dược lắm. Thường thì các thế lực lớn sẽ chiếm lĩnh các động thiên này, nhưng nếu chúng ta thắng trong đại hội ấy thì sẽ được vào hái linh dược. Đương nhiên không thể lấy không được, sau khi luyện đa xong, phải bán lại cho các thế lực lớn một ít”.

Ngô Bình: “Ra là thế! Điện chủ, tôi biết có một nơi ở Viêm Long cực nhiều linh dược. Nhưng sau khi vào đó, tốc độ lão hoá của con người diễn ra rất nhanh”.

Lục Phi Hùng: “Cậu nói đến Trường Sinh Giới hả? Đó là nơi nhiều linh dược nhất ở Côn Luân đấy, nhưng nơi đó lạ lắm, hễ ai vào cũng già đi nhanh chóng. Đến Tiên Quân như tôi cũng không dám vào”.

Ngô Bình: “Nơi đấy có chủ ư?”

Lục Phi Hùng: “Đương nhiên, bốn thế lực lớn cùng quản lý nơi đó. Ai muốn vào, đều phải được họ đồng ý”.

Ngô Bình: “Chúng ta cũng thế à?”

Lục Phi Hùng: “Bảy năm trước, chỉ có thế lực đan đạo xếp thứ hai mới được vào đó hái thuốc, hơn nữa số lượng cũng bị hạn chế”.

Ngô Bình: “Nếu trốn vào thì sao?”

Lục Phi Hùng nhìn anh: “Có cao thủ canh ở lối vào thì sao mà lẻn vào được, trừ phi cậu biết lối vào khác”.

Ngô Bình: “Viêm Long có lối vào mà, để tôi xem có lẻn vào được không”.

Lục Phi Hùng gật đầu: “Thử xem”.

Ngô Bình ở lại đây hai ngày, sau đó thì tới Đường Môn.

Lâu không đến Đường Môn nên anh phải quay lại xem sao, vì dù gì anh cũng là thiếu tôn.

Sau khi quay lại, anh thấy nơi này chẳng phát triển gì, vẫn tiêu điều như thế. Đường Thái Canh bế quan, mặc kệ chuyện của môn phái, còn Đường Thiên Tuyệt chỉ chăm chăm vào chuyện ở ngoài.

Ngô Bình đi một vòng thấy vô vị nên đã rời khỏi Địa Tiên Giới.

Anh về nhà trước, thấy mọi thứ vẫn bình thường. Lý Vân Đẩu vẫn ở đây, ngày nào cũng đi câu cá, thi thoảng còn ngồi thuyền ra Đông Hồ câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play