Chương 2246
Ngô Bình vỗ vào con cự xà ra hiệu cho nó dừng lại, sau đó ba người nhảy xuống đất rồi leo lên núi. Con cự xà canh ở bên dưới, chứ không rời đi.
Đến giữa núi, Ngô Bình liếc nhìn rồi giậm chân thật mạnh, thân núi vang lên tiếng động lớn rồi nứt ra, để lộ một lối vào rộng mười mét, cao bảy mét.
Nhìn thấy hang động rộng lớn này, An Tự Tại ngẩn ra hỏi: “Anh Ngô, đây là lối vào tiên điện à?”
Lúc này, đến Ngô Bình cũng không thể bình tĩnh nối: “Theo ghi chép trên miếng da thú thì chắc là động Truyền Võ”.
“Cái gì? Động Truyền Võ ư?”, An Tự Tại kích động tới mức run lên, còn đôi mắt thì phát sáng.
Ngô Bình nói: “Anh biết động Truyền Võ à?”
Minh Diệm cũng ngạc nhiên nói: “Anh Ngô, động Truyền Võ là con đường duy nhất để mở tiên điện Thiên Võ. Nghe nói chỉ khi lấy được thân phận người truyền thừa ở đây thì mới có thể vào tiên điện”.
Ngô Bình: “Chẳng phải tiên điện Thiên Võ đã bị phá huỷ, giờ chỉ còn là đống hoang tàn thôi ư?”
An Tự Tại: “Anh Ngô, tuy chỉ là đống hoang tàn, nhưng cấm chế của tiên điện vẫn còn, muốn vào thì buộc phải trở thành người truyền thừa. Bây giờ, chúng ta đều có cơ hội trở thành người truyền thừa”.
Mọi người bàn bạc một lúc rồi cùng đi vào bên trong, sau khi đi được một đoạn, Ngô Bình phát hiện bức tường đá ở hai bên khắc đầy chiêu thức võ thuật nên bọn họ đều dừng bước.
Chiêu thức ban đầu họ có thể hiểu được ngay, nên vừa nhìn đã có thể luyện được.
Minh Diệm nói: “Anh Ngô, các chiêu thức này thần kỳ quá, đúng là truyền thừa của tiên điện có khác”.
An Tự Tại cười nói: “Đây vẫn chưa là truyền thừa tiên điện thật sự đâu, cái thật còn mạnh hơn nhiều”.
Song, sau khi xem hết 12 bức vẽ thì Minh Diệm ngạc nhiên phát hiện mình mất một tiếng rồi vẫn chưa luyện thành chiêu thức trên bức vẽ thứ 13.
An Tự Tại cũng không khá hơn là bao, từ bức vẻ 17 trở đi thì anh ấy mới bắt đầu thấy mệt. Nhưng họ vẫn cố cầm cự và luyện tiếp.
So ra thì chỉ có Võ Quân như Ngô Bình là nhàn nhất, anh chỉ liếc một cái đã có thể luyện được hết các chiêu thức, thậm chí còn nắm được cốt lõi của vấn đề.
Anh chìm đắm trong các động tác, bất giác đến bức vẽ thứ 30 lúc nào không hay. Lúc này, anh không còn thấy dễ nữa, thời gian luyện thành các động tác cũng lâu hơn, từ nửa phút thành hơn chục phút.
Sau khi luyện xong 30 bức vẽ, Ngô Bình mới phát hiện nếu thi triển các chiêu thức cùng một lúc thì chính là một môn công phoá có uy lực rất mạnh.
Sau khi luyện các chiêu thức liền một mạch, Ngô Bình đã lĩnh ngộ được chiêu thứ thứ 37 và các chiêu thức phía sau.
Anh đi tới cuối hang lúc nào không hay, sau đó luyện xong chiêu thức trên bức vẽ thứ 49. Sau đó, anh nhìn thấy một cánh cửa bằng đồng cực lớn, bên trên có rất nhiều vệt lõm vào.
Anh vừa nhìn đã biết các vết lõm này có liên quan đến 49 chiêu thức kia nên lập tức thi triển ngay tại chỗ, mỗi chiêu thức đều để lại vài điểm trên mặt cửa.
Cheng cheng.
Chân và tay của Ngô Bình liên tục đánh vào các điểm lõm.
Đột nhiên cánh cửa chầm chậm mở ra, Ngô Bình mừng rỡ rồi đi vào. Anh ngoái lại gọi Minh Diệm và An Tự Tại, nhưng cánh cửa đã tự động đóng lại.
Lúc này, Ngô Bình đang ở trong một cung điện rộng lớn, sàn nhà lát tiên ngọc ngũ sắc, nóc nhà khảm đầy đá quý như các vì sao.