Chương 2241

Sau khi ba người trở lại mặt đất thì lập tức bị bất ngờ với cảnh vật ở bên trên. Khắp sa mạc rộng lớn là các cái hố rất to và sâu, bầu trời cũng chỉ có một màu đen kịt, nhiều chỗ còn lộ ra đường chân trời cùng màu, trông gần như vũ trụ bất tận.

Nhiều nơi còn có núi nhô lên, trông rất tang hoang.

Trình Lý lẩm bẩm: “Ban nãy có động đất, không ngờ trên này lại thay đổi nhiều thế”.

An Tự Tại híp mắt nói: “Trời sụp xuống thế này chắc chắn để ngăn bảo vật bị người ta lấy mất”.

Trình Lý: “Có người lấy bảo vật ư? Bảo vật gì thế?”

An Tự Tại lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng chắc chắn là bảo bối vô giá. Haizz, không biết ai sẽ gặp may đây. Sau này về nhất định phải kể cho gia tộc nghe để họ cho người đi điều tra mới được”.

Ngô Bình cũng ngẩn ra, không ngờ lấy Cửu đỉnh xong mà cả không gian lại thay đổi nhiều như thế.

Trình Lý: “Anh Ngô, chúng ta đi tiếp chứ?”

Ngô Bình: “Đi tiếp thôi”.

Ba người tiếp tục đi thêm hơn chục cây số nữa, bỗng có một nữ tu chạy tới, quần áo của cô ấy lộn xộn, tóc tai rối bời: “Cứu tôi với!”

Nối rồi, cô ấy nằm luôn phía sau nhóm Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn nữ tu đó thì thấy cô ấy có dáng người rất đẹp, bộ quần áo rộng cũng không thể che được vóc dáng quyến rũ. Ngoài ra, cô ấy còn rất xinh, không kém các người đẹp bên cạnh Ngô Bình chút nào.

Ngô Bình cau mày: “Cô là ai?”

Nữ tu quỳ xuống rồi nói: “Anh Ngô, tôi là Minh Diệm, cứu tôi với”.

Không chờ Ngô Bình trả lời, đã có một đám người xông tới, dẫn đầu là Long Uy. Số người cạnh hắn đã giảm mất một phần ba, chắc chết hết rồi.

Long Uy nhìn thấy Ngô Bình thì ngẩn ra rồi nói: “Ngô Bình, anh chưa chết à?”

Ngô Bình chẳng thèm ẩn thân nữa mà nói: “Tôi chết hay không thì liên quan gì đến anh”.

Long Uy cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào An Tự Tại: “Anh An, anh dám lừa tôi à!”

An Tự Tại cười khẩy nói: “Tôi lừa anh đấy thì sao nào?”

Thực lực mà Ngô Bình thi triển khiến An Tự Tại như được tiếp thêm sức mạnh, vì thế anh ấy chẳng việc gì phải khách sáo với Long Uy nữa.

Long Uy cười nói: “Các người cứ chờ đấy”.

Sau đó hắn nhìn Minh Diệm ở sau lưng Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Minh Diệm, ra đây”.

Minh Diệm lắc đầu, bàn tay trắng bệch bấu lấy áo Ngô Bình, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Long Uy nổi giận rồi bước nhanh về phía Minh Diệm, cô ấy hét lên: “Anh Ngô cứu tôi với!”

Long Uy cười lạnh: “Không ai dám xía vào chuyện của tôi đâu”.

Nói rồi, hắn vung tay lên: “Tránh ra”.

Hắn sấn tới định đẩy Ngô Bình, nhưng vừa đẩy nhẹ anh một cái thì đã có một lực phản lại, làm tay hắn bật ra.

Long Uy kinh ngạc, sau đó vô thức lùi lại rồi tức tối nói: “Anh định đối địch với tôi à?”

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Anh ngông thật đấy!”

Long Uy cười lạnh rồi lấy một lá bùa ra, sau đó nói với Ngô Bình: “Tôi biết anh mạnh, nhưng thực lực có mạnh đến mấy thì cũng không đọ lại được bùa Long Hồn của tôi đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play