Chương 2214
Hiện nay giá đất phù sa sông rất cao, mỗi mét khối đất có giá lên tới ba trăm tệ. Vậy nên một chiếc xe ben như thế này có giá hơn chục nghìn tệ! Mà nhà hắn mỗi ngày sẽ khai thác mười xe như vậy, thế là lãi được một trăm nghìn tệ! Tính ra một năm thì sẽ kiếm được hơn ba chục triệu tệ.
Nghe thấy tiếng nói trong đầu, tài xế này giật nảy mình. Hắn ta sớm đã nhìn thấy xe của Ngô Bình bằng gương chiếu hậu nhưng không mảy may có ý nhường đường.
“Chuyện quái gì vậy nhỉ?”, hắn ta lẩm bẩm.
“Tôi đếm đến ba, nếu anh còn không chịu nhường đường thì hậu quả tự chịu”, giọng nói kia lại vang lên.
Tài xế này lần này đã sợ. Dù gì chuyện này cũng vượt ngoài phạm vi hiểu biết của hắn nên hắn vội đạp phanh né sang bên cạnh nhường đường.
Chiếc xe bên phải thấy đồng bọn đã nhường đường thì rất khó hiểu vì bọn họ là anh hùng xa lộ, trước nay chưa từng nhường đường cho ai.
Chiếc xe phía trước đã nhường đường, Ngô Bình đạp ga muốn vượt lên. Đối phương rất bất lịch sự nhưng anh cũng không có ý định truy cứu.
Thế nhưng, anh đang vượt lên thì chiếc xe ben bên phải đột nhiên quẹo trái, chèn ép xe của Ngô Bình. Hoá ra tài xế này thấy đồng bọn của mình nhường đường nên muốn thể hiện bản lĩnh, định doạ Ngô Bình một phen.
Ngô Bình nổi giận, lực Thiên Tiên trong người bộc phát. Chiếc ô tô tăng tốc rất nhanh, vượt qua chiếc xe ben kia.
“Viêm Dương, đi dạy dỗ hai tên khốn đó đi”, anh lạnh lùng ra lệnh.
Viêm Dương bay qua cửa xe, biến thành một tấm da khổng lồ từ trên trời bay xuống, cuốn lấy đầu xe ở giữa rồi vặn một cái khiến đầu xe đứt lìa.
Tài xế kêu lên kinh hãi, trong buồng lái tối om, sau đó trời đất như xoay chuyển.
Tài xế đằng sau cũng thất kinh, vội vã đạp phanh xe. Hắn ta nhìn chiếc xe ở phía không xa, vỗ đầu kêu lên: “Là xe của nhà họ Ngô!”
Viêm Dương đem phần đầu xe ném lên đỉnh núi cao nhất trong vùng, bên dưới rất dốc. Những người trong xe sợ hãi kêu khóc, vừa khóc vừa gọi điện thoại nhưng nơi đây hoang vu hẻo lánh, tín hiệu điện thoại lúc có lúc không.
Tài xế ban nãy bị Ngô Bình cảnh cáo vội vã gọi điện về nhà. Người nhận điện thoại là người có quyền lực nhất trong nhà hắn, tên là Vượng Hổ. Vượng Hổ nghe kể xong thì mặt biến sắc: “Là xe nhà họ Ngô sao? Đã nhìn kỹ chưa?”
Tài xế đáp: “Anh Hổ, em không nhìn nhầm đâu. Dùng xe chống đạn như vậy cả huyện chỉ có nhà họ Ngô thôi”.
Vượng Hổ điên tiết: “Bọn thiểu năng này, khốn nạn, ai bảo chúng mày đi chọc tức nhà họ Ngô hả? Chúng mày không biết Ngô Bình đó đáng sợ thế nào sao? Mấy tai to mặt lớn trong tỉnh còn bị cậu ta trị!”
Tài xế khóc lớn: “Anh Hổ, còn có chuyện đáng sợ hơn nữa. Có một thứ kì dị từ trên trời rơi xuống vặt đầu xe ra rồi đưa tới một nơi rất lạ. Hiện giờ bọn em cũng không biết mình đang ở đâu”.
Chuyện này hoàn toàn vượt khỏi phạm vi hiểu biết của Vượng Hổ. Hắn sững người, sau đó hỏi kỹ tình hình. Sau khi đã rõ mười mươi thì hắn thở dài, nói: “Lát nữa anh sẽ đến nhà họ Ngô xin lỗi, hy vọng họ sẽ tha thứ”.
Xe của Ngô Bình tiếp tục đi trên cao tốc, Lý Vân Đẩu cũng không để tâm đến chuyện nhỏ ban nãy.
Ngô Bình: “Ông nội, cháu đã xem qua phong thuỷ Vân Đỉnh, cần phải thay đổi một chút mới tốt. Chuyện này cháu quyết định sẽ tự làm, ông thấy thế nào?”
Lý Vân Đẩu rất tò mò, hỏi: “Tiểu Bình, sau khi sửa lại thì sẽ tốt lên như thế nào?”
Ngô Bình: “Sau khi sửa lại phong thuỷ, khu vực mới này tương lai sẽ phát triển hơn xa bất cứ thành phố nào. Hơn nữa toàn bộ khí vận của phong thuỷ sẽ dồn vào nhà họ Lý ta”.