“Cháu đang đầu tư vào một công ty thuốc, một dự án bất động sản, nhưng giờ đều chưa kiếm được tiền”, Ngô Bình nói thật.

Ngô Chấn Nghiệp cười lớn nói: “Bất động sản ư? Cháu làm thuê trên công trường hả?”

Rõ ràng ông ta không tin lời Ngô Bình, vì nghĩ anh không thể làm ăn lớn được.

Advertisement

Ngô Bình mỉm cười, không phản bác mà chỉ nói: “Nếu mọi chuyện thuận lợi thì cũng kiếm được ít tiền”.

Ngô Liên Thắng chỉ mải uống rượu, vì rượu quá ngon nên ông ta đã ngà ngà say, sau đó ông ta nhìn Ngô Bình nói: “Con người phải tin vào số phận.

Ai cũng có số cả rồi, nhiều thứ muốn cầu cũng không được.

Cháu giống bố cháu lắm, trông tướng khổ thế kia thì không giàu được đâu, cứ làm người bình thường thôi cho khoẻ”.

Ngô Bình chợt nói: “Ông nói đúng, cháu chuẩn bị lấy vợ mà chưa cho nhà riêng.

Cháu nghe nói ông từng có 22 căn nhà ở đây, hay ông cho cháu một căn đi?”

Mắt Ngô Liên Thắng giật giật, ông ta lập tức quên sạch chuyện Ngô Bình đã tặng rượu và trà cho mình rồi đập mạnh đũa xuống bàn nói: “Cháu nghĩ hay quá nhỉ! Ngần ấy nhà còn chưa đủ chia cho các cháu của ông ở đây, thừa đâu ra mà cho cháu? Hơn nữa, cháu chẳng bảo mình đang xây biệt thự còn gì? Sao lại muốn xin nhà nữa?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Nhưng cháu cũng là cháu của ông mà, sao ông lại thiên vị thế ạ? Còn biệt thự là của ông ngoại cháu, chứ có phải của cháu đâu”.

Ngô Liên Thắng nổi giận: “Vớ vẩn! Bố cháu là do ông nhặt về nuôi, nhưng bố cháu không trả ơn, mà còn làm ông phiền lòng! Ông phí công nuôi bố cháu chưa đủ hay sao mà còn phải nuôi thêm cháu nữa?”

Ngô Bình cũng không khách sáo mà nói ngay: “Ông, nhỡ sau này cháu phất lên thì cháu cũng phụng dưỡng ông như các cháu bên này của ông mà, một khi các dự án cháu đầu tư có lời thì cháu sẽ kiếm được nhiều tiền lắm”.

Ngô Liên Thắng cười lạnh nói: “Cháu mà đòi phất lên ư? Một người từng vào tù ra tội thì có tài cáng gì chứ?”

Ngô Bình nói: “Không ai nói trước được điều gì, giờ cháu chưa thành danh, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy”.

Ngô Liên Thắng cười phá lên rồi vừa uống rượu vừa lắc đầu: “Cháu mà thành đại gia thì chúng ta cũng không thèm một xu nào hết”.

Ngô Bình nhíu mày: “Tốt quá, hi vọng ông nhớ lời mình nói, mọi người sẽ không cần một đồng nào của cháu”.

Ngô Liên Thắng lại uống thêm một chén rượu nữa rồi quát: “Ranh con! Bảo sao dám bỏ cả đống tiền ra mua Mao Đài và Long Tiền tặng ta, hoa ra là định ngấp nghé mấy căn nhà.

Ha ha, cháu từ bỏ ý định ấy đi, ta đã lập di chúc để lại nhà cửa cho các cháu ruột của mình rồi, không có phần của cháu đâu”.

Ngô Bình nâng chén rượu lên rồi uống cạn, câu nói này của Ngô Liên Thắng đã dập tắt ý định chung sống hoà bình với gia đình này của Ngô Bình.

Vợ Ngô Liên Thắng lườm Ngô Bình rồi chỉ vào mặt anh mắng: “Mày không khác thằng bố mày tí nào! Dám mơ tưởng đến nhà của bọn ta à!”

Trương Lệ không thể nhịn được nữa, nói: “Mẹ, dù Chấn Đông không phải con ruột của mẹ, nhưng cũng phải có tình thân chứ ạ! Mọi người đừng nói những câu gây tổn thương như vậy nữa được không?”

Lúc nói ra câu này, mắt Trương Lệ đã ngấn lệ, nhà họ Ngô muốn nói bà sao cũng được, nhưng không được làm vậy với con của bà.

Bà cụ Ngô lườm nguýt nói: “Còn ra vẻ tủi thân nữa, chúng ta nuôi chồng cô khôn lớn, nhưng nó đã báo đáp được gì chưa?”

Ngô Bình bỏ chén rượu xuống rồi nói: “Bà nói đúng, ơn dưỡng dục là phải báo đáp.

Nhưng nói thật thì ông ba không đối xử tốt với bố cháu, cũng không quan tâm gì.

Hơn nữa, bố cháu có tuổi rồi mà vẫn phải còng lưng đi kiếm tiền cho ông bà tiêu”.

Bà cụ cười lạnh nói: “Thằng ranh, nếu mày đã nói thế thì để ta tính sổ luôn cho.

Từ nhỏ, bố mày đã ăn uống ngủ nghỉ ở nhà ta, nếu tính thành tiền thì mỗi năm ít cũng cả trăm nghìn đấy, mười năm là bố mày đã nợ nhà ta cả hai triệu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play