Chương 2168
Thời điểm này, cô ấy đã coi Ngô Bình là người của mình, vì vậy cô ấy gọi anh là anh Ngô.
Ngô Bình: “Kỷ tướng quân, cô không cần khách sáo”.
Trong trận chiến này, hai bên có mấy nghìn người bị thương, chỉ có một số ít bị thương nặng, không có người chết, có thể nói là thương vong nhẹ nhất so với các trận chiến trước đó.
Kỷ Nhược Phi lễ phép nói vài câu rồi đi thu xếp cho những người bị thương. Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, bắt đầu điều trị vết thương cho binh lính của mình.
Phần lớn đều bị thương nhẹ, uống một chút thuốc sẽ không sao, có một số bị thương nặng cần anh tận tình cứu chữa.
Sau khi chữa trị vết thương cho Thanh Long Quân, anh đến doanh trại của Kỷ Nhược Phi để xem có cần giúp đỡ không.
Đàn ông không bao giờ được phép vào doanh trại của Huyền Vũ Quân, kể cả Kim Huyền Bạch hồi đó cũng không được. Nhưng lúc này, các nữ binh nhìn thấy Ngô Bình đều lộ ra vẻ dịu dàng, thậm chí ngưỡng mộ.
Bọn họ đều biết, nếu như hôm nay không có Ngô Bình đi đầu, giết quân tiên phong trước, lại giết chủ tướng, sau đó xem xét đại cục, không ngừng cứu chữa những người gặp nguy hiểm, bọn họ hôm nay chắc chắn đã phải chịu thương vong nặng nề, ít nhất cũng tổn thất hàng ngàn chị em!
“Thủ trưởng Ngô, anh vất vả rồi”. Một nữ quân nhân xinh đẹp bị thương ở cánh tay được Ngô Bình chạy tới. Cô ấy đưa cho Ngô Bình một chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc bội: “Thủ trưởng, đây là tấm lòng của tôi, xin hãy nhận lấy”.
Ngô Bình vội vàng xua tay: “Tôi không thể nhận đồ của các cô được”.
Nữ quân nhân này có mắt hạnh má đào, ánh mắt sóng sánh như nước mùa thu, thấy anh cự tuyệt liền chực khóc: “Thủ trưởng, anh coi thường tôi chỉ là binh lính cho nên mới không chịu nhận, phải không?”
Ngô Bình nhất thời không nói nên lời, anh biết nếu không nhận thì nữ quân nhân sẽ thật sự khóc, đành phải tiếp nhận ngọc bội: “Vậy được, cảm ơn”.
Nữ quân nhân cười trong nước mắt, vòng tay ôm lấy Ngô Bình. Ơn cứu mạng giống như cha mẹ tái sinh, đây là cách cô ấy bày tỏ lòng biết ơn.
Lúc này, các nữ quân nhân xung quanh xúm lại, người này đưa túi, người kia đưa dao găm.
May mắn thay, Ngô Bình có nhẫn chứa đồ để cất giữ, nếu không sẽ không có chỗ nào để cất giữ những thứ này.
Đã được nhận thì cũng phải cho đi. Anh liền lấy ra những thứ như thuốc trị thương để đưa cho những nữ quân nhân tặng quà cho anh.
Nhận xong hàng trăm món quà, anh mới đi tới phòng bệnh trong doanh trại.
Vừa tới cửa thì Kỷ Nhược Phi đi ra, sắc mặt cô ấy không được tốt lắm. Cô ấy gật đầu nói: “Anh Ngô tới rồi à”.
Ngô Bình hỏi: “Những người bị thương sao rồi? Cần giúp không?”
Kỷ Nhược Phi thở dài: “Có bốn chị em bị thương rất nặng, quân y nói tình hình không khả quan, rất có thể họ sẽ chết”.
Ngô Bình: “Nếu được thì để tôi chữa cho họ”.
Kỷ Nhược Phi nhìn anh đầy quái lạ: “Anh có thể chữa thương sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Lính của Thanh Long Quân không một ai chết, tôi chữa cả đấy”.
Kỷ Nhược Phi mừng rỡ, vội mời Ngô Bình vào trong. Bên trong có rất nhiều người bị thương, có người thậm chí không mặc quần áo.