Chương 2144
Ngô Bình: “Tôi thấy thực lực của mình cũng được lắn, ít nhất thì các anh chưa có ai là đối thủ của tôi đâu”.
Mấy người đó bật cười, người nói chuyện với Ngô Bình chợt đứng dậy: “Này lính mới, cũng tự tin đấy. Được, tôi sẽ cho anh thấy thế là võ công được luyện từ những lần vào sinh ra tử”.
Người đó bước chéo chân rồi xuất hiện ở cánh trái của Ngô Bình, sau đó tung một quyền vào bụng anh. Nếu người bình thường mà trúng đòn ấy thì nôn mửa là cái chắc.
Ngô Bình chẳng thèm nhìn mà giơ tay lên đỡ ngay, sau đó anh hất tay, làm người kia bay xa cả mấy chục mét, sau đó ngã phịch xuống đất.
Anh nói: “Động tác chậm quá, sức thì yếu, hơn nữa điểm phát lực cũng không chuẩn”.
Người đó ngã xuống xong thì thấy bên tay bị Ngô Bình tóm đau nhức, biết gặp phải cao thủ rồi nên chắp tay nói: “Anh bạn, ban nãy tôi có mắt như mù, không ngờ thực lực của anh lại xuất chúng như vậy”.
Các chiến sĩ đều có tính tình bộc trực, anh mạnh thì tôi phục, anh yếu thì tôi coi thường. Một khi Ngô Bình đã thể hiện được thực lực của mình thì người khác sẽ chịu thua và bái phục anh.
Ngô Bình cười nói: “Không sao, giờ tôi ngồi được chưa?”
Mấy người đó đều nói: “Anh ngồi đi”.
Ngô Bình ngồi xuống rồi lấy ít trái cây và rượu ngon trong nhẫn trữ đồ ra cho mọi người dùng. Hương rượu bay xa, làm mọi người thèm nhỏ rãi, đến Quyết Minh Cổ cũng sáng mắt lên, chỉ muốn chạy đến xin một ngụm.
Ngô Bình và mọi người ngồi ăn uống với nhau, loáng cái đã trở nên thân thiết. Họ ở sư đoàn hai, người của đoàn này rất giỏi võ, thường xuyên xông ở tuyến đầu để tiêu diệt tà ma.
Nhờ ngồi với họ mà Ngô Bình đã nghe ngóng được một vài thông tin, ví dụ như mối quan hệ giữa bốn sư đoàn không hề tốt, họ thường xuyên xích mích với nhau. Bây giờ thì mạnh ai nấy chiến, tà ma xuất hiện ở địa bàn của họ thì sư đoàn ấy tự giải quyết, chứ các nơi khác không hỗ trợ gì cả. Tình trạng này đã tiếp diễn được mấy năm rồi.
Thậm chí trong cùng một sư đoàn, các binh sĩ cũng không đoàn kết, võ quan quản lý được gọi là tham tướng, các tham tướng thường xuyên cãi vã, rồi dẫn quân đi đánh nhau.
Điều khiến các cấp trên nhức đầu hơn cả là mỗi đoàn đều có người đến từ các thế lực mạnh thuộc Địa Tiên Giới. Họ có thế lực mạnh nên không nghe lệnh, thường xuyên tranh cãi với các tham tướng. Không chỉ thế, họ còn lôi bè kết phái, có cả đám tuỳ tùng đi theo, thi thoảng lời nói của họ còn có trọng lượng hơn cả tham tướng.
Nhưng đó vẫn chưa là gì, vấn đề đáng sợ nhất là đã có binh sĩ bị tà ma khống chế. Tà ma vô hình vô dạng nên rất khó phát hiện. Vài hôm trước, các binh sĩ bị tà ma khống chế đột nhiên ra tay, trong một đêm đã giết mười mấy chiến sĩ. Giết người xong, chúng cũng chạy mất.
Thủ lĩnh của sư đoàn hai gọi là thống lĩnh, tên là Dương Thiên Hoá, tu vi ở cảnh giới Tiên Quân nên từng là một trong bốn chiến tướng của Kim Huyền Bạch.
Ngô Bình cố ý nhắc tới quân sư và Kim Huyền Bạch: “Tại sao tôi không thấy quân sư và thần tướng đâu?”
Nghe thấy thế, mọi người ở đây lập tức im lặng. Một lát sau, mới có người nhỏ giọng nói: “Đây là điều cấm kỵ, sau này anh đừng nhắc đến nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi chỉ tò mò vì không thấy thần tướng đâu thôi mà”.
Một người giữ lấy vai Ngô Bình rồi thì thầm: “Tôi kể cho anh nghe, nhưng anh phải giữ bí mật”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi nhớ rồi”.
Người đó nói: “Thần tướng đã đắc tội với Thánh nhân ở Thiên Kinh nên bị cấm túc ở đó rồi”.
Ngô Bình tò mò: “Đắc tội với Thánh nhân ư? Thánh nhân và thần tướng có quan hệ gì đâu?”