Chương 2142

Ngô Bình cười nói: “Cô cứ yên tâm, nếu tôi dám đi thì phải chắc chắn sẽ thành công”.

Tạm biệt Lam Nguyệt xong, Ngô Bình tranh thu thu xếp cho người nhà và Thiên Long thật nhanh chóng.

Đến mười giờ tối, anh cầm theo máy định vị rồi bay lên cao. Tốc độ bay của anh ở mức trung bình, 12 giờ 37 phút là tới đảo Thanh Long.

Ngô Bình xuyên qua tầng mây thì nhìn thấy một hòn đảo rộng trên chục nghìn km vuông. Trên đảo có núi, có hồ, có rừng và thảm cỏ, đương nhiên cũng có sa mạc.

Ngoài việc nói cho Ngô Bình biết mục đích của chuyến đi này ra, Kim Huyền Bạch không còn nói gì nữa nên anh phải tự mày mò.

Ngô Bình chưa mặc bộ quân phục ngay, mà chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn núi nhỏ. Cách đó không xa là một quân doanh, chắc là đại doanh của Thanh Long Quân.

Ngô Bình vừa đáp xuống, đã cảm thấy có hai luồng khí tức nguy hiểm ập tới, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Anh là ai?”

Ngô Bình quay lại nhìn vào bụi cây thì thấy có một chiến sẽ ẩn thân, anh ta cầm một cái nỏ trong tay, trên mũi tên khắc đầy chữ tiên, chắc chắc uy lực của nó rất khủng khiếp.

Ngô Bình cười nói: “Tôi chỉ là người qua đường, anh là ai?”

Mặt chiến sĩ đó bôi thuốc màu, như hoà làm một với cảnh vật xung quanh, anh ta cười lạnh nói: “Vớ vẩn, đừng có làm trò. Mau nằm xuống, sau đó khai báo lai lịch và mục đích đến đây, không thì tôi bắn anh chết ngay”.

Ngô Bình: “Tôi không thích nằm”, dứt lời, Ngô Bình tiến lên một bước.

Vù!

Một tia sáng loé lên, sượt qua vị trí tim của Ngô Bình, nhưng tay anh còn nhanh hơn tên bắn, anh cầm lấy mũi tên rồi ném sang một bên: “Tên của anh chậm quá, không giết được tôi đâu”.

Đúng lúc này, lại có một tia sáng lạnh loé lên, một chiến sĩ khác cầm đao xông tới, lưỡi đao sắc lạnh vừa nhanh vừa chuẩn.

Ngô Bình bước chéo chân rồi va vào người đó, khiến thanh đao của anh ta rơi xuống đất rồi bị anh đá ra xa.

Ngô Bình thấy mừng vì hai chiến sĩ này chỉ là chiến sĩ bình thường của Thanh Long Quân, nhưng thực lực của họ đã đến tầng thứ hai của cảnh giới Nhân Tiên rồi.

Bọn họ định tiến lên tấn công tiếp, nhưng Ngô Bình nói: “Dừng tay, người mình mà”.

Người cầm nỏ ngẩn ra: “Người mình? Anh có gì chứng minh không?”

Ngô Bình lấy huy hiệu ra nói: “Được chưa?”

Hai người kia nhìn rõ huy hiệu rồi hoảng hốt quỳ xuống: “Tham kiến tả thần tướng”.

Ngô Bình cất huy hiệu đi rồi nói: “Tôi vừa nhậm chức nên chưa quen thuộc với nơi này, các anh tên là gì? Thuộc nhánh nào?”

Người cầm nỏ đáp: “Thưa tả thần tướng, tôi là Bao Tiểu Quang, thuộc sư đoàn một ạ”.

Người cầm đao: “Tôi là Lưu Thiệu Cường, cũng thuộc Nhất Sư”.

Ngô Bình gật đầu: “Thanh Long Quân có bao nhiêu người? Biên chế thế nào? Nói tôi nghe”.

Hai chiến sĩ biết gì nói đấy, họ nói cho Ngô Bình biết Thanh Long Quân có hơn 30 nghìn quân, bên dưới có bốn sư đoàn, mỗi sư đoàn có ba đại đội, mỗi đại đội có ba tiểu đội, mỗi doanh đội gồm khoảng 300 chiến sĩ.

Hai người này không phải chiến sĩ bình thường, mà thuộc tốp tinh anh, lính đặc nhiệm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play