Chương 2123
“Gọi điện thoại cho tên đó”, Ngô Bình ra lệnh nói.
Người này lấy điện thoại ra, gọi đi…
Cứ như vậy, Ngô Bình thôi miên qua điện thoại, lần lượt tìm đến ong thợ cấp hai, còn cấp trên của ong thợ cấp một là một người có mật danh là Ong đực số bảy.
Ong đực số bảy kiểm soát việc buôn bán ma túy trên toàn tỉnh K, quyền lực rất lớn, khi Ngô Bình nhìn thấy anh ta, mới biết đối phương là một cao thủ Tiên Thiên.
Ong đực số bảy tên là Dương Tuyển, Ngô Bình khống chế anh ta, ba người cưỡi Nhân Bì quay về Thiên Kinh. Thủ lĩnh của Quần Phong, vị Ong chúa kia đang ở Thiên Kinh!
Người đang bay trong không trung, Chu Nhược Tuyết vừa lo lắng vừa phấn khích, cô ấy nói: “Trời ạ, chúng ta đang bay!”
Ngô Bình: “Không cần phải kinh ngạc, đâu phải em chưa từng đi máy bay”.
Chu Nhược Tuyết liếc nhìn anh: “Có thể giống nhau được sao? Bây giờ em đang ngồi trên thảm bay”.
Trên một ngọn núi ở Thiên Kinh – Bắc Giao, giữa lưng chừng núi đã được xây dựng mấy căn nhà, Dương Tuyển nhìn điện thoại: “Chủ nhân, chính là ngọn núi này, khả năng cao là Ong chúa đang ở trên núi”.
Nhân Bì chậm rãi hạ xuống, mấy người họ đáp xuống đất từ độ cao cách tầm trăm mét, Ngô Bình nói: “Nhược Tuyết, tổ chức này nghiêm mật, nếu muốn đánh hạ nó thì phải dùng thủ đoạn giang hồ”.
Chu Nhược Tuyết gật đầu: “Em hiểu!”
Ba người đi về phía bên cạnh, Ngô Bình hỏi: “Nhược Tuyết, bố em tên gì, sao lại bị họ hại chết?”
Chu Nhược Tuyết: “Bố em tên Chu Quốc Long, lúc đang điều tra Quần Phong thì bị bọn họ ám sát. Quần Phong rất ngông cuồng, bọn họ còn để lại một mảnh giấy bên cạnh thi thể bố em, trên đó viết năm chữ “Không tự lượng sức mình”“.
Nói đến đây, khóe mắt Chu Nhược Tuyết bỗng ngận nước.
Ngô Bình: “Đừng quá đau lòng, bố sẽ hãnh diện vì em”.
Đến trước cửa lớn, họ nhìn thấy một người ngồi ngay cửa, bất động như một bức tượng. Ngô Bình đứng cách cửa lớn chừng ba mươi bước, đối phương lạnh lùng lên tiếng: “Là ai?”
Ngô Bình không hề dừng bước: “Chúng tôi nhận được tin báo, bên chỗ các anh có người tàng trữ ma túy, mở cửa ra!”
Nói rồi, anh lấy bộ đồng phục cảnh sát ra, bên trên có hai đóa hoa bạc và một cành ô liu, chứng tỏ anh là sĩ quan cảnh sát cấp hai. Tuy không còn trong đội truy bắt tội phạm nhưng chức vị thì vẫn được giữ lại.
Người canh cửa hừ lạnh một tiếng: “Cút ngay đi, không thì chết!”
Đối phương vô cùng ngông cuồng, rõ ràng không màng đến thân phận cảnh sát của Ngô Bình.
Ngô Bình đã đi đến gần chừng mười bước, anh quan sát người canh cửa, tên này để đầu trọc, cao chừng một mét bảy, hai vai dài hơn người thường rất nhiều, ánh mắt cay nghiệt, trông như một mãnh thú dạng người, vô cùng nguy hiểm.
“Còn không chịu đi, thì chết!”, hắn ta lạnh giọng nói.
Ngô Bình chỉ liếc một cái đã biết người này luyện Thông Bối Quyền. Bất kỳ quyền pháp nào được luyện đến cực hạn thì đều sẽ hình thành một vài đặc thù, anh có thể nhìn ra được quyền pháp kẻ này không hề thấp.
“Chó ngoan không cản đường!”. Ngô Bình nói, tay khẽ nâng lên, không khí bỗng nổ vang một tiếng, canh cửa bỗng cảm thấy nghẹt thở, sau đó cơ thể hắn ta bị luồng khí thổi bay, rơi xa mấy chục mét.