Chương 2116
Cây hoè vô cùng cảm động: “Cảm ơn ân huệ của chủ nhân”.
Ngô Bình: “Ngươi đừng khách sáo với ta làm gì, cố gắng kết nhiều quả cho ta là được”.
Sau khi lấp thêm chỗ bùn đó lên, Ngô Bình mới đặt cây hoè vào bên trong, sau đó lấp đất kín cái hố.
Sức sống của cây hoè vô cùng mạnh, chẳng mấy chốc đã mọc lại bộ rễ, không ngừng đâm sâu xuống đất tới tận độ sâu mấy chục mét. Sau đó, bộ rễ còn lan rộng ra theo chiều ngang, khiến thân cây đứng vững trên mặt đất.
Lần đổi vị trí này không chỉ đem lại môi trường sống tốt hơn cho cây hoè mà Ngô Bình còn cho nó chỗ bùn quý giá nên cây hoè trong tương lai sẽ còn phát triển mạnh hơn trước.
Trên cây hoè lúc này đã có hai quả chín, Ngô Bình hái xuống rồi cưỡi gió đạp mây bay về Vân Kinh.
Tại Vân Kinh, biệt thự số một vịnh Bạch Long.
Ngô Bình hạ cánh trên tầng thượng, sau đó đẩy cửa bước vào nhà.
Đường Tử Di lúc này đang luyện công cùng Đường Tử Yên trong phòng khách. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của cô, Ngô Bình không khỏi bật cười, hỏi: “Em đang vận công đấy à?”
Đường Tử Di nghe thấy giọng anh thì vội vã chạy tới, cười nói: “Sao anh lại đến đây?”
Ngô Bình: “Mang đồ ăn ngon cho bọn em”.
Nói rồi, anh đưa hai quả màu đỏ cho hai chị em.
Đường Tử Yên tò mò hỏi: “Anh rể, đây là cái gì vậy?”
Ngô Bình: “Một loại quả tiên, anh cũng không biết tên nhưng hiệu quả của nó còn tốt hơn đào tiên. Sau này anh sẽ nghiên cứu dược tính của nó xem có dùng để điều chế đan dược được không”.
Vừa nghe thứ này còn tốt hơn đào tiên, hai chị em họ đương nhiên không khách sáo, lập tức ăn ngay. Vị quả rất ngon, sau khi ăn xong thì cảm thấy trong người đang có sự thay đổi kỳ diệu.
Ngô Bình đáp: “Đừng lãng phí dược lực, mau vận công để điều tiết đi”.
Hai cô gái lập tức ngồi xuống hít thở, hấp thụ tối đa dược lực thần kỳ trong quả tiên này.
Đợi khi đã xong xuôi, thấy không có vấn đề gì nên Ngô Bình đi lên sân thượng tìm cây đào tiên.
Anh hỏi: “Nhị Đào, đổi nhà cho mày, có muốn đi không?”
Đào tiên: “Tất cả nghe theo chủ nhân sắp xếp”.
Ngô Bình: “Đợi khi sang đến bên đó, ta sẽ cho ngươi thêm một ít phân bón”.
Đào tiên đáp: “Đa tạ chủ nhân!”
Nói với đào tiên mấy câu xong anh lại đi tới phòng của đại thần Côn Ngô, nói: “Đại thần, dậy đi”.
Mấy giây sau, đại thần Côn Ngô mới mở mắt ra: “Nhóc con, có việc gì mà gọi tôi dậy?”
Ngô Bình đáp: “Có thứ đồ tốt cho ông”.
Ngô Bình gọi Viêm Dương rồi ra lệnh: “Thả nó ra đi”.
Viêm Dương liền thả thần ma bắt được từ chỗ Watanabe ra. Một luồng ánh sáng vụt lên không trung, thần ma tìm cách chạy trốn
Đại thần Côn Ngô hét lên một tiếng, một ánh sáng vàng vụt qua tóm gọn lấy thần ma.
Ăn xong thần ma, khí tức của đại thần Côn Ngô mạnh lên tới 30%. Ông ấy vui mừng nói: “Tốt lắm, cậu cố gắng tìm giúp tôi những thứ như thế này, đối với tôi đây là món đại bổ”.
Ngô Bình cười đáp: “Đại thần, còn có thứ tốt hơn cơ”.