Chương 2112
“Đúng thế. Nên đừng làm chuyện tự hại mình, nếu không anh sẽ chết rất thảm. Không chỉ anh mà người nhà, bạn bè anh đều sẽ bị anh liên luỵ!”, người nọ bắt đầu đe doạ.
Ngô Bình im lặng vài giây rồi nói: “Các người, chết chắc rồi”.
Đối phương ngẩn ra rồi nổi giận: “Không nghe đề nghị của tôi? Được! Cứ chờ ở đó đi, sẽ có người đến tìm anh!”
Ngô Bình đáp: “Tốt lắm, tôi mong chờ sự xuất hiện của các người!”
Cúp máy xong, anh nói với Tô Phi: “Tô Phi, cậu về trước đi. Chuyện còn lại để mình xử lý”.
Tô Phi hơi lo lắng: “Một mình cậu ổn chứ? Hay mình ở lại cùng cậu nhé”.
Ngô Bình xua tay: “Không cần. Cậu về nghỉ ngơi đi”.
Cuối cùng Tô Phi cũng nghe lời Ngô Bình, rời khỏi quán trà.
Ngô Bình tiếp tục uống trà. Anh rất tò mò, kẻ nào mà lại kiêu ngạo đến thế, biết anh là Long chủ mà vẫn dám khiêu khích như vậy!
Vì không biết lai lịch của đối thủ nên Ngô Bình phải thận trọng, bèn mặc Âm Dương Pháp Bào vào. Sau khi mặc Pháp Bào, anh cảm thấy có một nguồn năng lượng kỳ diệu tràn ngập cơ thể. Chín Linh Khiếu xung quanh chấn động cùng một lúc, nên năng lượng đã chia làm chín phần, tiến vào chín Linh Khiếu của anh.
Cùng lúc ấy, Âm Dương Pháp Bào tiếp tục phân ra sau luồng năng lượng, tiến vào bên trong sáu Thần Khiếu. Sau đó anh cảm nhận được năng lượng của Âm Dương Pháp Bào đã hoà làm một với năng lượng trong cơ thể mình.
Thần kỳ hơn cả là trong đầu anh đã xuất hiện dòng thông tin ghi cách sử dụng và công dụng của Âm Dương Pháp Bào. Lúc này anh mới biết Âm Dương Pháp Bào có rất nhiều công dụng tuyệt vời. Hồng Kim trước đó vì không có tu vi, nên không biết cách sử dụng chính xác Pháp Bào.
Với cảnh giới tu vi hiện giờ của Ngô Bình, Pháp Bào có thể thi triển ba loại pháp thuật và hai cách sử dụng đặc biệt. Ba loại pháp thuật là Lôi Lung của lôi thuật thứ tư, Hoả Kiển Kim Ti của thuật trói buộc thứ sáu, Chấn Hồn của chú thuật thứ bảy. Hai cách sử dụng đặc biệt là ẩn thân và độn địa.
Thi triển ba loại pháp thuật và hai cách sử dụng đặc biệt này tiêu tốn rất nhiều năng lượng thể chất của anh. Với tu vi hiện tại, anh không thể sử dụng nó một cách tối đa, mà chỉ được dùng thỉnh thoảng thôi.
Lúc này, trời đã tối hẳn. Quán trà đột nhiên yên ắng, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Nay cả con phố gần quán trà cũng yên tĩnh hẳn.
Chẳng biết từ khi nào, đã có một màn sương bao trùm ngoài cửa sổ, phạm vi ngoài mười bước sẽ không nhìn thấy rõ.
Mở cửa sổ ra, Ngô Bình cao giọng: “Lén lén lút lút không có gì hay ho cả. Lên đây đi!”
Màn sương trên phố liền cuộn trào rồi xuất hiện hai bóng người. Họ rảo bước cực nhanh, trong nháy mắt đã đi đến dưới quán trà. Rồi Ngô Bình nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang.
Tiếng bước chân không nhanh, từng bước đều vững vàng. Cuối cùng anh cũng thấy họ. Là hai cao thủ Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương, một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ xám.
Sau khi hai người họ đến nơi thì đứng ở hai bên cầu thang, như thể đang đợi ai đó. Vài giây sau, tiếng bước chân lại vang lên. Một cậu trai chừng mười hai, mười ba tuổi bước lên, mặc áo choàng màu vàng, để đầu đinh, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Người đó đi từng bước một, như người lớn vậy, đi thẳng đến ngồi đối diện Ngô Bình. Ngửi được mùi trà, người đó khen ngợi: “Trà ngon”.
Ngô Bình đáp: “Cứ tự nhiên”.
Người mặc áo vàng tự rót cho mình một mén, nhấp được ngụm nhỏ, vừa ôm chén bằng cả hai tay vừa nói: “Còn tưởng là tu sĩ cao cường đến mức nào, dám chọc đến chúng tôi. Xem ra anh còn chẳng phải Địa Tiên nhỉ?”