Chương 2109
Ngô Bình bắt taxi, chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng Thất Độ. Đây là một nhà hàng có phong cách hiện đại, thức ăn khá ngon, không gian cũng đẹp.
Tô Phi đang chờ ở sảnh. Đứng cạnh cô ấy là hai người đẹp nọ. Nhác thấy Ngô Bình, Tô Phi vội tiến đến, cười nói: “Lâu rồi không gặp cậu!”
Ngô Bình cười đáp: “Đúng lúc mình đang làm chút chuyện ở Vân Đỉnh nên tranh thủ đến gặp cậu. Họ là bạn cậu à?”
Hai cô nàng ấy đang quan sát Ngô Bình.
Sau khi trải qua đại thoái bệnh, Ngô Bình đã cao gần một mét tám mươi lăm, cơ thể cũng sở hữu tỉ lệ vàng, bệ vệ oai phong, cả người toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ. Anh thuộc kiểu người rất ưa nhìn, phụ nữ càng ngắm nhìn càng thấy anh đẹp trai rạng rỡ, khí chất phi phàm.
Người đẹp váy ngắn chìa bàn tay ngọc ngà ra, cười nói: “Xin chào, tôi là Mai Khả Nhi”.
Người đẹp tóc ngắn cất lời: “Dương Mạt, rất vui được gặp anh”.
Tô Phi nói: “Họ là chị em tốt của mình. Chúng mình làm cùng công ty đấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Xin chào, tôi là Ngô Bình”.
Tô Phi nói: “Khả Nhi, Tiểu Mạt, bọn mình đi trước nhé”.
Hai cô gái tiễn Tô Phi và Ngô Bình rời đi. Mai Khả Nhi chợt nuốt nước bọt, mắt còn dõi theo bóng dáng Ngô Bình.
Dương Mạt lườm đối phương: “Không phải chứ, cậu cũng mê mẩn rồi?”
Mai Khả Nhi bảo: “Cậu không nhìn thấy sao? Dáng anh ấy đẹp như vậy, vòng eo chắc chắn rất cường tráng. Anh ấy mà là bạn trai mình thì tốt quá”.
Dương Mạt đảo mắt: “Nằm mơ đi. Người ta có chủ rồi”.
Cả hai cười cười nói nói rồi quay lại tiếp tục dùng bữa.
Ngô Bình và Tô Phi đến một quán trà gần đó. Ngô Bình có đem trà theo, thậm chí còn đem cả nước và trà cụ. Anh vừa bày đồ ra, chủ quán trà đã biết đây là chuyên gia về trà đạo, bèn dặn mọi người đừng quấy rầy.
Đun sôi nước, Ngô Bình cười hỏi: “Cậu đổi chỗ làm rồi à?”
Tô Phi gật đầu: “Ừ. Giờ mình đang làm ở một công ty rất lớn”.
Ngô Bình hỏi: “Công ty nào thế?”
“Bất động sản Nam Sơn, cậu từng nghe tên chưa?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình thấy khá quen, ngẫm kỹ lại mới nhận ra đây là công ty do nhà họ Lý mở. Lý Mai đã thu mua một lượng lớn đất đai của Vân Đỉnh, chính là do công ty này phụ trách vận hành.
Anh cười bảo: “Đãi ngộ chắc là rất tốt nhỉ?”
Tô Phi cười đáp: “Ừ. Vân Đỉnh là thành phố tuyến hai, tuyến ba, nhưng tiền lương và phúc lợi của công ty bất động sản Nam Sơn còn tốt hơn cả thành phố tuyến một. Hơn nữa còn không cần tăng ca, mỗi ngày chỉ làm việc năm giờ”.
Ngô Bình nói: “Cũng bình thường mà. Bất động sản Nam Sơn có vốn hùng hậu, còn vừa nuốt được mấy miếng đất cả nghìn tỷ”.
Tô Phi hỏi: “Cậu cũng biết à?
Ngô Bình đáp: “Công ty lớn như vậy, dĩ nhiên là mình biết rồi. Vừa rồi hai cô gái xinh đẹp đó đều là đồng nghiệp của cậu, họ ở phòng nào thế?”