Chương 2100
Thấy Ngô Bình tự thò mặt đến, một người đàn ông cao gầy chặn trước mặt anh rồi nói: “Cậu Lý, cậu không nên đến đây”.
Ngô Bình: “Tôi đến mất rồi”.
Người đàn ông cao gầy và vài người khác nháy mắt với nhau, hắn cường thế nói: “Cậu Lý, tôi khuyên cậu nên ra về, không thì đừng trách tôi ra tay”.
Ngô Bình: “Anh thử xem”.
Người đàn ông cao gầy bị chọc giận, lập tức tấn công Ngô Bình, bàn tay gầy guộc của hắn chộp về phía anh như thanh sắt.
Nhưng đột nhiên, hắn chìm vào một không gian u tối, cùng với đó là một cảm giác sợ hãi đến tột độ, hắn hét lên rồi ngã xuống đất.
Những người khác ngẩn ra vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngô Bình mặc kệ họ, mà chậm rãi đi về phía năm lý sự kia rồi cười nói: “Thưa các vị, tài xế của nhà họ Lý chúng tôi đang chờ ở bên ngoài, mời mọi người lên xe”.
“Không ai được đi đâu hết!”, một người thanh niên cao giọng quát.
Ngô Bình quay lại rồi nhìn chằm chằm vào hắn ta, sức mạnh của Hạo Thiên Võ Hồn xâm nhập vào linh hồn của người đó, hắn ta hét lên rồi đổ uỳnh xuông đất, sùi bọt mép.
Năm vị lý sự hoảng hốt, gì thế này? Ngô Bình là thần tiên ư?
Năm bọn họ rời khỏi đây cùng sự kính nể Ngô Bình, các nhân viên và tài xế của nhà họ Lý đã chờ sẵn bên ngoài để mời các lý sự lên xe rồi tiến về nhà họ Lý.
Ngô Bình ở lại san bay, một lát sau lại có thêm vài vị lý sự xuất hiện, vì có anh ở đây nên không ai dám chặn đường họ hết.
Hai tiếng sau, có một ông lão xuất hiện ở lối ra, ông ấy chống gậy gỗ, phần đầu gậy gắn đầu chim, mỗi khi ông ấy bước đi, cái gậy đều vang lên tiếng kêu.
Ông lão đứng nhìn Ngô Bình từ phía xa, một người thanh niên đứng sau ông ấy nói: “Cậu Lý, đây là đại sư Tổ Minh – thầy bùa số một của Đông Nam Á! Nếu cậu còn không đi thì đừng trách ông ấy ra tay”.
Ngô Bình liếc nhìn ông lão đó rồi khinh bỉ nói: “Thế à? Thế bảo ông ta đánh bại tôi đi, để tôi xem bùa chú của ông ta lợi hại thế nào!”
Hình như ông lão đã nổi giận, ông ấy hét lên rồi lẩm bẩm gì đó, sau đó bắn tay ra. Ngay sau đó, Ngô Bình đã nhìn thấy 13 âm hồn tấn công về phía mình.
Anh cười lạnh một tiếng, võ hồn lao ra khỏi cơ thể rồi phản công lại 13 âm linh kia. Võ hồn của anh được sức mạnh nuôi dưỡng nên vừa mạnh vừa ý chí, mấy âm linh tầm thường này sao đọ được.
Võ hồn bắt lấy một âm linh rồi xé rách nó, âm linh ấy kêu gào thảm thiết, sau đó võ hồn cứ thế tấn công hết âm linh này đến âm linh khác.
Chỉ vài phút sau, 13 âm linh đã bị giết sạch. Phải biết rằng thực lực của mỗi một âm linh đều có thể khiến tu sĩ cảnh giới Địa Tiên phải đau đớn và bị giết trong nháy mắt.
Ông lão kia hoảng hồn, mặt nghệt ra.
Võ hồn của Ngô Bình quay lại đứng trước mặt anh rồi nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh thường.
Ông lão run rẩy rồi chợt quỳ xuống đất, Ngô Bình không thèm lấy mạng ông ta mà gọi võ hồn về.
Người thanh niên đứng sau ông lão cũng đần mặt ra, sau đó chợt phản ứng lại rồi quay đầu bỏ chạy.
Ông lão bò dậy rồi đi tới gần Ngô Bình, sau đó lễ phép chào hỏi: “Tham kiến Chân Quân”.
Ông ta tưởng võ hồn mà Ngô Bình vừa phóng ra là nguyên anh nên mới gọi anh như vậy.
Ngô Bình không giải thích, bởi so về thực lực thì Chân Quân bình thường còn thua anh.