Chương 2089

Tạ Quốc Hiền kinh ngạc, quỳ xuống theo bản năng rồi run rẩy nói: “Anh Lý, xin lỗi anh.”

Ngô Bình: “Ừ, biết sai có thể sửa, vẫn còn đào tạo được!”

Tạ Uy cũng nói: “Thượng tiên không tức giận là tốt rồi!”

Ngô Bình ngồi xuống sô pha nói: “Tập đoàn Lý thị chúng tôi muốn cho ra thị trường mấy loại thuốc, muốn hợp tác với nhà họ Tạ ông, được không?”

Tạ Uy cười: “Đương nhiên là không thành vấn đề, mà nhà họ Tạ tôi cũng sẽ không thu phí trung gian, bán bao nhiêu cũng sẽ nhận về được bấy nhiêu”.

Ngô Bình vô cùng hài lòng nói: “Được, ông chủ Tạ đúng là một người thông minh.”

Anh ném cho ông ta một cái bình thuốc bảo: “Cái này cho ông!”

Tạ Uy ngó cái bình hỏi: “Thượng tiên, đây là?”

Ngô Bình đây là vừa đấm vừa xoa, đáp: “Trường Sinh Tán, chắc ông cũng có nghe nói nhỉ.”

Tạ Uy mừng rỡ, ông ta đương nhiên biết nó, ông ta thậm chí còn là một thành viên của Hắc Thiên Giáo. Cái bình nho nhỏ này có giá trị hơi bị xa xỉ.

“Cám ơn thượng tiên!”

Sau đó, ông ta lại không nhịn được hỏi: “Lẽ nào, thượng tiên là người của Hắc Thiên Giáo?”

Ngô Bình đáp: “Giáo chủ Hắc Thiên Giáo là anh em kết nghĩa của tôi”.

Tạ Uy hoảng sợ, vội nói: “Thì ra là thế, chẳng trách thượng tiên lại có Trường Sinh Tán”.

Ngô Bình: “Tôi thấy ông là đệ tử Hắc Thiên Giáo, nhớ làm việc cho tốt, tôi sẽ không bạc đãi ông”.

Tạ Uy vội đáp: “Vâng, tôi hiểu rồi!”

Một lát sau, Tạ Uy bèn rời khỏi, còn mỗi Lý Mai vẫn ngẩn người: “Chồng à, người nhà họ Tạ cũng ngoan quá nhỉ?”

Ngô Bình nói: “Ngoan? Con cáo già kia chắc là biết anh có thực lực gì, đối đầu với anh có thể sẽ khiến cả nhà họ Tạ xong đời nên mới thế”.

Lý Mai vẫn có một sự hiểu biết thiếu thốn về sự mạnh mẽ của người tu hành nên khó có thể hiểu được việc xoay chuyển thái độ của Tạ Uy. Cô ấy nghe Ngô Bình nói vậy bèn hỏi: “Chồng à, lẽ nào là người tu hành thì có thể muốn gì cũng được hả?”

Ngô Bình nhìn cô ấy đáp: “Khi thực lực cũng đủ mạnh thì đúng là có thể. Mà đâu chỉ người tu hành, em xem mấy nước quân phiệt của Châu Phi kia xem, ai mà không phải tùy tiện làm việc, tùy tiện giết người, chỉ một suy nghĩ đã máu chảy thành sông. Song em có thấy ai đứng ra quản lý chuyện này không?”

Lý Mai thở dài: “Đúng vậy nhỉ, thế giới này vẫn luôn như thế”.

Ngô Bình nói: “Có điều, bình thường thì người tu hành rất ít đụng đến chuyện trong thế tục vì không đáng. Họ đều có thuộc hạ của mình, muốn làm gì thì nói một câu là được”.

Lý Mai lại thở dài: “Chồng ơi, may mà nhà họ Lý có anh, không thì không biết phải chịu bao nhiêu thiệt thòi uất ức nữa”.

Ngô Bình: “Nói đến bị ức hiếp, tên Bối Thế Hầu kia từng đánh ông nội, anh phải đi xả giận cho ông nội mới được”.

Lý Mai cười: “Sau này đi bàn chuyện làm ăn, em sẽ dẫn anh theo làm chỗ dựa”.

Đến trưa, Lý Mai ngồi lên xe máy của Ngô Bình, cả hai bèn trở về biệt thự nhà họ Lý ăn cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play