Chương 2058
Nói mấy câu chuyện phiếm rồi Ngô Bình đột nhiên hỏi: “Sư huynh tôi đâu?”
Nghe Ngô Bình nhắc đến Diệp Thiên Tông, Diệp Huyền thở dài thườn thượt: “Tiền bối đừng nhắc nữa. Ông già nhà đệ tử cứ rảnh một cái là tìm đối tượng cho đệ tử xem mắt, đòi đệ tử sinh cháu trai cho ông ấy”.
Ngô Bình: “Vậy thì anh sinh một đứa đi. Sư huynh chẳng qua là nôn nóng muốn bế cháu thôi”.
Diệp Huyền đáp: “Đệ tử còn chưa muốn kết hôn, mục tiêu của đệ tử là trở thành sát thủ hàng đầu”.
Ngô Bình: “Dã tâm lớn thế này, sau này để tôi nói với sư huynh. Sư huynh mà biết anh có chí thế này thì chắc mừng rớt nước mắt”.
Diệp Huyền đầu hàng: “Tiền bối, đệ tử sai rồi. Mục tiêu của đệ tử là tu thành Địa Tiên, làm rạng danh Đông Phật tiên sinh nhà chúng ta!”
Nói đến đây, Diệp Huyền chợt nhớ ra: “Tiền bối, bộ phim đó công chiếu rồi. Tiền bối xem chưa?”
Ngô Bình biết Diệp Huyền đang nhắc đến phim của Lâm Băng Tiên nên hỏi: “Vậy sao? Đã chiếu rồi sao?”
Diệp Huyền cười đáp: “Đã công chiếu bảy ngày rồi, tổng lượng vé bán ra là 2.45 tỷ vé”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Bán được nhiều vậy sao?”
Diệp Huyền: “Đệ tử đã tính rồi, lượng vé bán ra trong nước có lẽ không ít hơn năm tỷ vé”.
Ngô Bình: “Vậy thì tốt quá. Còn tình hình ở phòng vé nước ngoài thì sao?”
Diệp Huyền: “Bởi vì biên kịch, đạo diễn, thậm chí là cả nhà sản xuất của bộ phim đều nổi tiếng toàn thế giới nên thuê về tốn nhiều tiền nhưng đắt xắt ra miếng. Hôm qua bộ phim đã công chiếu tại các phòng vé lớn trên thế giới, ngày đầu tiên ở phòng vé Bắc Mỹ đã thu lại một triệu đô la, tính đến nay đã thu được khoảng hơn mười triệu đô. Ở phòng vé châu Europa thì ngày đầu tiên thu được chín triệu Euro, tính đến nay cũng được hơn chục triệu Euro rồi. Ở các quốc gia khác cũng liên tục công chiếu các bộ phim mới”.
Ngô Bình: “Nói như vậy thì doanh thu phòng vé trên thế giới rất khả quan”.
Diệp Huyền: “Đúng vậy, doanh thu phòng vé nước ngoài có lẽ còn vượt cả doanh thu trong nước, nhưng cũng còn phải xem tình hình đã. Công ty đệ tử đang làm công tác tuyên truyền, đã mời không ít người nổi tiếng hàng đầu Âu Mỹ để quảng bá phim, trước mắt thì hiệu quả khá tốt”.
Diệp Huyền nói tiếp: “Tiền bối, sau bộ phim lần này thì Lâm đại minh tinh và Trần Lăng Sương có lẽ sẽ trở thành siêu sao kungfu toàn cầu! Mấy ngày nay có nhiều công ty điện ảnh Âu Mỹ gọi điện đòi hợp tác nhưng đệ tử đã từ chối rồi”.
Ngô Bình: “Sao lại từ chối?”
Diệp Huyền: “Tiền bối, ngôi sao kungfu là ưu thế của chúng ta, đệ tử quyết định lấy đó làm gốc để đưa điện ảnh nước nhà vươn ra thế giới”.
Ngô Bình: “Cách nghĩ hay lắm”.
Diệp Huyền cười đáp: “Tiền bối, có điều muốn làm được vậy thì phải có tiền bối trợ giúp”.
Ngô Bình thấy rất kỳ lạ: “Cần tôi trợ giúp?”
Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối, cho mấy người đẹp bên cạnh tiền bối tới chỗ đệ tử đóng phim đi!”
Ngô Bình hạn hán lời: “Họ đâu phải diễn viên chuyên nghiệp”.
Diệp Huyền: “Không sao hết, đệ tử sẽ thuê diễn viên chuyên nghiệp dạy họ”.
Ngô Bình: “Không được, họ là người của tôi thì phải ở bên cạnh phục vụ tôi chứ”.
Nói rồi, Ngô Bình như thể nghĩ ra điều gì đó. Bình thường anh có khá nhiều trợ thủ là nữ, nhưng bình thường cũng không có việc cho họ làm mấy.