Chương 2046
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy sau lớp áo quân trang của Hồng Kim là một chiếc áo được gắn chi chít các bùa chú.
“Bảo bối đây rồi”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Hồng Kim vung tay lên, người phía sau ông ta lập tức giơ súng.
Ngô Bình híp mắt lại, anh phát hiện các khẩu súng này không bình thường, các viên đan đều được khắc bùa chú. Khéo đến Võ Thần cũng không chịu nổi đan này.
Anh nói: “Hồng tướng quân, ông có ý gì vậy?”
Hồng Kim cười lạnh: “Bệ hạ muốn dựa vào cậu để khống chế tôi, nhưng tiếc là ông ấy tính sai rồi, với tôi thì đám người tu hành như các cậu chỉ là cái đinh gỉ”.
Ngô Bình cau mày, Hồng Kim quá ngông nghênh, anh nói: “Hồng Kim, ông tưởng mặc một chiếc áo có bùa chú là có thể coi thường giới tu chân trong thiên hạ ư?”
Hồng Kim kinh ngạc: “Sao cậu biết tôi có pháp bào?”
Uỳnh!
Ngô Bình nhanh chóng áp sát Hồng Kim, anh không dùng bất kỳ thủ thuật gì, mà chỉ dựa vào sức mạnh bản thân để khoá lấy cổ tay ông ta.
Vệ sĩ của Hồng Kim cả kinh, lập tức chĩa súng vào Ngô Bình.
Cổ tay Hồng Kim đau nhói, ông ta tái mặt nói: “Nổ súng!”
Pằng pằng!
Ba phát súng nổ lên một lúc, lực của đạn rất mạnh, phá vỡ cả tiên canh hộ thể của Ngô Bình rồi xuyên vào vảy tiên.
Các vảy tiên rất cứng nên đan không xuyên vào da thịt Ngô Bình được.
Hồng Kim giật mình, đến loại đan này cũng không hạ Ngô Bình được.
Ngô Bình tăng lực tay, Hồng Kim kêu oai oái, gương gãy vụn, chân quỳ xuống đất.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi với ông không quen không biết, mà mới lần đầu gặp nhau, ông đã bất kính với tôi, đúng là hống hách!”
Ngô Bình xé quân phục của Hồng Kim ra rồi lột chiếc pháp báo xuống, nắm trong tay.
Không còn pháp bào nữa, Hồng Kim vừa sợ vừa kinh ngạc rồi nói: “Trả pháp bào cho tôi”.
Ngô Bình đẩy ông ta ngã sang một bên, sau đó giơ pháp bào lên để quan sát bùa chú ở trên đó.
Anh sáng mắt lên nói: “Kỳ diệu quá!”
Nhóm Mông Trạch vội vàng chạy tới xem, Mông Trạch hỏi: “Giáo chủ, đây là bảo bối gì vậy ạ?”
Ngô Bình: “Đây là Âm Dương Pháp Bào, vô cùng thần kỳ. Vào thời tiền sử, ai mà có chiếc pháp bào này thì còn được cả tu sĩ Thiên Tiên ngưỡng mộ”.
Nhóm Mông Trạch tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ chiếc pháp bào này lại quý giá như thế!
Ngô Bình nhìn Hồng Kim rồi hỏi: “Hồng Kim, ông lấy pháp bào này ở đâu?”
Hồng Kim nghiêm giọng nói: “Tôi sẽ không nói gì hết”.
Ngô Bình: “Tôi nói cho ông biết, tôi chỉ cần nói một câu thôi là ông chết cả chục lần luôn đấy”.
Hồng Kim cười lạnh: “Tôi sống cũng đủ rồi, muốn giết thì giết đi. Tôi ra trận bao năm, không biết đối mặt với sống chết bao lần, nếu tôi sợ chết thì đã chẳng được như ngày hôm nay”.
Ngô Bình thấy khó hiểu, có người không sợ chết thật ư? Vì thế, anh quan sát ông ta thêm một lát thì phát hiện trong người Hồng Kim có một tế bào ung thư. Nói đúng ra thì với mức độ khuếch rộng của tế bào ung thư này thì Hồng Kim phải chết lâu rồi mới phải, nhưng ông ta vẫn sống sờ sờ, trông khoẻ mạnh như không bệnh tật gì.