Chương 2031
Dưới cái nhìn của anh, muốn đối phó Thiên Quỷ Giáo thì phải rút củi dưới đáy nồi, diệt trừ căn bản của Thiên Quỷ Giáo, cũng chính là Thiên Quỷ kia. Không có Thiên Quỷ, Thiên Quỷ Giáo chỉ là cây không có rễ, nước không có nguồn, cho dù anh không ra tay cũng không duy trì được bao lâu!
Ngô Bình đi chuẩn bị, sau đó anh và Lâm Nhu ngồi máy bay trực thăng đến Ngô Ca. Khoảng cách giữa hai nơi là hơn bảy trăm cây số, bay hơn hai tiếng đã đến rồi, máy bay trực thăng hạ cánh xuống ngoại ô của một thành phố.
Chuyến này Ngô Bình còn dẫn theo một tín đồ Hắc Thiên Giáo dẫn đường, anh ta khá là quen thuộc Ngô Ca. Sau khi xuống máy bay, đầu tiên anh ta dẫn Ngô Bình và Lâm Nhu đi mua mấy bộ trang phục của dân địa phương, sau đó đăng ký vào một đoàn du lịch quốc tế.
Dựa vào tin tức Lâm Nhu cung cấp, anh ta khẳng định khoảng cách tuyến đường đoàn du lịch này đi chỉ cách tổng bộ Thiên Quỷ Giáo mười mấy cây số. Đến nơi đó, bọn họ sẽ tách khỏi đoàn du lịch, chạy tới Thiên Quỷ Giáo.
Người dẫn đường Ngô Bình mang tới tên là Vardi, là một chàng trai cường tráng chừng hai mươi tuổi, vóc dáng Vardi không cao, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt đen sì, khá là tuấn tú. Vardi vốn là người Ngô Ca, thời thiếu niên sống ở nông thôn, về sau vào trong thành phố xông xáo, thường xuyên bị người ta bắt nạt.
Sau này, Hắc Thiên Giáo nhìn trúng thiên phú ngôn ngữ của anh ta, đưa anh ta đến trường đọc sách. Chỉ trong ba năm, Vardi thông thạo ngôn ngữ của chín nước, cũng lấy được học vị thạc sĩ ngôn ngữ.
Không thể nghi ngờ, Vardi là người rất thông minh, trên đường đi đều giữ yên lặng, chỉ khi Ngô Bình đặt câu hỏi mới lên tiếng trả lời.
Mua quần áo xong, Vardi đặt phòng trong một khách sạn, ba người vào trong đó ở.
Lực lượng cần hấp thu là thần lực Âm Dương, việc mở thần khiếu tương ứng có hơi rắc rối, phải mất hơn một giờ mới thành công.
Sau đó Võ Hồn tiến vào Thần Khiếu, trở thành Võ Hồn Âm Dương! Với thần lực Âm Dương, Võ Hồn có thể hiểu được sự thay đổi của âm dương!
Trong vòng chưa đầy ba giờ, Ngô Bình đã mở hai Linh Khiếu và một Thần Khiếu, tốc độ này vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Khi anh hồi thần lại, Vardi nhanh chóng nói: “Giáo chủ, trụ trì vừa tới đây muốn gặp người, nhưng tôi đã bảo ông ấy quay về rồi”.
Ngô Bình nói: “Ngôi Chùa Cổ này thật thần kỳ, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian để ở lại lâu”.
Sau đó, anh hỏi: “Đoàn khách du lịch đã rời đi chưa?”
Vardi gãi đầu: “Giáo chủ, thời gian đã qua, tôi không dám gọi giáo chủ”.
Ngô Bình: “Không sao, chúng ta tự đi”.
Sau đó anh lệnh cho Vardi lái xe, ba người họ đi đến nơi gần trụ sở của Thiên Quỷ Giáo nhất.
Cơ sở hạ tầng của Ngô Ca rất kém, đường đi vô cùng khó khăn. Phải mất hơn một giờ mới đi được nửa đường, trời đã bắt đầu tối.
Vardi nói: “Giáo chủ, khi chúng ta đến đó thì e là mặt trời đã lặn”.
Ngô Bình: “Không sao, trời tối rồi thì chúng ta hành động càng tiện”.
Lâm Nhu hỏi anh: “Cậu định làm gì?”
Ngô Bình: “Đến Thiên Quỷ Giáo, chị nói cho tôi biết vị trí của Thiên Quỷ Miếu, còn lại để tôi lo”.
Vardi: “Giáo chủ, người đi một mình quá nguy hiểm, người muốn phái thêm cao chủ tới không?”
Ngô Bình: “Không cần”.