Chương 2016

Bà nội Tôn Ái Bình lo lắng hỏi: “Vân Đẩu, ông nói xem phải chăng Niệm Tổ đã già lắm rồi?”

Dù gì thì Lý Niệm Tổ cũng đã ngoài năm mươi.

Lý Vân Đẩu mỉm bật cười: “Bà không biết cháu trai chúng ta làm nghề gì sao? Có thằng bé thì sao Niệm Tổ có thể trông già được”.

Tôn Ái Bình gật đầu, mỉm cười, nói: “Cũng đúng, thằng bé Huyền Bình này có năng lực”.

Chính vào lúc đó, có người đến báo: “Cậu chủ Huyền Bình đã đến rồi”.

Tôn Ái Bình bước vội ra ngoài, chuyện Lý Niệm Tổ bị thất lạc là nỗi đau cả đời này không thể nào xóa nhòa của bà, giờ sắp được gặp con trai rồi, bà vừa bước vội vừa rơi nước mắt.

Lúc ra đến vườn, Ngô Bình và Ngô Chấn Đông đã đến trước cửa. Ngô Bình nhìn thấy Tôn Ái Bình thì mỉm cười, nói: “Bà nội, bà xem thử ai đây”.

Mấy ngày nay Ngô Chấn Đông theo Ngô Bình tu luyện, lại cộng thêm việc có thể chất phi phàm nên trông có vẻ khá trẻ, chỉ tầm ba mươi mấy tuổi.

Con trai là khúc ruột của mẹ, mặc dù xa cách mấy chục năm nhưng hình bóng của con trai vẫn hằn sâu trong đầu của Tôn Ái Bình, vì vậy khi bà vừa nhìn thấy Lý Niệm Tổ là liền dang rộng hai tay: “Con trai của mẹ”.

Ký ức nằm sâu trong linh hồn của Lý Niệm Tổ bỗng trỗi dậy, ông ấy run lên, rồi bỗng lao vào vòng tay của Tôn Ái Bình, khóc như một đứa trẻ.

“Mẹ”.

Hai mẹ con ôm nhau khóc òa, Lý Vân Đẩu đứng bên cạnh lau nước mắt.

Sau khi khóc một hồi, cảm xúc của họ cũng dần ổn định lại, Ngô Bình mới nói: “Bố, đây là ông nội”.

Lý Niệm Tổ quỳ xuống đất: “Bố”.

Lý Vân Đẩu đỡ con trai dậy, mỉm cười, nói: “Con trai của bố, mau đứng dậy đi”.

Đôi mắt ông nhòe đi vì nước mắt, ông nở nụ cười trìu mến và nói: “Mặc dù con đã lớn nhưng đôi mắt, cái mũi, và cả dáng vẻ lúc nhỏ nữa, vừa nhìn là biết con trai của Lý Vân Đẩu bố rồi”.

Lý Niệm Tổ nhận bố mẹ xong thì cả nhà họ mới quay về phòng khách.

Tôn Ái Bình kéo con trai lại ngồi cùng, không chịu buông tay, hai mẹ con nói không hết chuyện.

Lý Vân Đẩu thì kéo Ngô Bình lại hỏi: “Tiểu Bình, con máu nói cho ông nội nghe, chuyện của bố con là thế nào”.

Ngô Bình nói mình đã gặp một “ông tiên” và đã xin ông ấy giúp bố mình sống lại. Cách giải thích đó vừa đơn giản lại vừa dễ hiểu.

Lý Vân Đẩu cảm động nói: “Không thể tưởng tượng nổi, người chết rồi mà vẫn có thể sống lại được”.

Ngô Bình nói chuyện một lúc thì bảo có việc cần xử lý, tối sẽ quay lại.

Mộc Lan đã chuẩn bị sẵn xe, Ngô Bình lên xe, tiến về tổng bộ Hắc Thiên giáo.

Xe chạy được một lúc thì có một chiếc xe buýt chạy theo sau, trên xe có hai mươi long vệ. Long vệ đến trễ hơn anh, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ Ngô Bình nên đương nhiên Ngô Bình đi đâu thì họ sẽ đi theo đó.

Lúc đến Hắc Thiên giáo, các vị đường chủ, trưởng lão, đều đang đợi Ngô Bình.

“Chào giáo chủ”.

Khi Ngô Bình thì mọi người thi nhau quỳ lạy.

“Đứng lên hết đi”. Anh phất tay, ngồi lên ghế giáo chủ, mọi người tách ra hai bên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play