Chương 2006
Ngô Bình sửng sốt. Anh không ngờ Hàn Nguyệt Chân quân lịch sự khách sáo với mình lại có phong cách làm việc tàn nhẫn đến vậy, còn giết cả Lam Đế!
Anh hỏi: “Cô ấy có giết người khác không?”
Thần Chiếu lắc đầu: “Không có”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Ông cảm thấy Hàn Nguyệt Chân quân sẽ xử lý Vạn Tà Chân quân ra sao?”
Thần Chiếu nhẹ nhàng đáp: “Theo cách làm thông thường, cô ấy sẽ khống chế Vạn Tà Chân quân nhân lúc ông ta chưa thức tỉnh, sau đó bắt ông ta nói ra bí mật của Động tiên Thiên Tà. Lợi dụng xong, tất nhiên cô ấy sẽ giết chết Vạn Tà Chân quân”.
Ngô Bình lặng im rất lâu.
Thần Chiếu nói: “Chủ nhân đừng nghĩ nhiều. Địa Tiên Giới là thế, cá lớn nuốt cá bé, kẻ càng mạnh càng độc ác”.
Ngô Bình khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Rồi anh hỏi Thần Chiếu: “Thần Chiếu, ông đã ở cảnh giới Thần Biến một thời gian rồi, có muốn đột phá không?”
Thần Chiếu đáp: “Chủ nhân, thật ra trước lúc bị thương, tôi đã có chiều hướng sắp đột phá. Nhưng sau đó thần hồn bị tổn thương nên vẫn chưa thăng cấp được”.
Ngô Bình hỏi: “Bây giờ ông đã bình phục, có thể thăng lên cảnh giới Hoá Thân rồi?”
Thần Chiếu cười khổ: “Chủ nhân, cảnh giới Hoá thân cần đến một vật trung gian thật tốt. Tôi vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ”.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn giúp ông rồi”, nói đoạn, anh lấy ra một khối băng lớn, bên trong có phong ấn một tổ ong.
Anh dùng kiếm Hắc Long cắt vào khối băng, mặt cắt lộ ra hai con trùng cánh cứng, chính là trùng lửa độc.
Nhìn thấy trùng cánh cứng, Thần Chiếu không biết đó là gì, bèn hỏi: “Chủ nhân, đây là gì thế?”
Ngô Bình đáp: “Trùng lửa độc, một loại dị trùng rất lợi hại. Nó có thể phát ra lửa độc Cửu Âm, ngay cả Thiên Tiên cũng có thể thiêu chết. Những con trùng này còn sống đấy. Ông có thể luyện hoá chúng nhân lúc chúng đang đông lạnh”.
Đôi mắt Thần Chiếu sáng rỡ: “Tôi sẽ đột phá ngay, thưa chủ nhân!”
Thần Chiếu đi tu luyện. Còn Ngô Bình đến bệnh viện sau khi ăn trưa xong. Vị chủ nhiệm Hạ Ninh không có mặt ở đây, anh phải hỗ trợ một khoảng thời gian.
Vừa đến bệnh viện, anh đã gặp Lam Dĩnh. Với đôi mắt đỏ hoe, Lam Dĩnh hỏi Ngô Bình: “Là anh bảo cô ta giết anh tôi?”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Tôi cũng không ngờ được điều này, vô cùng xin lỗi. Có điều anh cô đã hại chết ba người hộ vệ của cô ấy, chết cũng không oan”.
Lam Dĩnh ôm mặt khóc rống lên, bi thương vô cùng.
Ngô Bình nói: “Địa Tiên Giới là thế, máu lạnh vô tình. Đi thôi, cùng tôi đến phòng khoa. Chiều nay vẫn vài ca phẫu thuật”.
Sau khi tan sở, Ngô Bình lái xe đưa Lam Dĩnh về nhà.
Xe đỗ trước cổng khu nhà. Lam Dĩnh nghiến răng nói: “Tôi sẽ cố gắng tu luyện! Trả thù cho anh tôi!”
Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm: “Tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định này. Hạ Ninh là chân quân, tu vi cao như sư phụ của anh cô vậy. Với tư chất của cô, rất khó đạt được trình độ như cô ấy. Mà dù cô đạt được thì khi ấy, cô ấy cũng không còn như xưa, cô vẫn không phải là đối thủ của cô ấy”.
Lam Dĩnh đanh mặt: “Dù khó khăn ra sao, tôi vẫn phải trả thù!”