Chương 2003

Hai người đi ra sau vườn hoa thì thấy Đường Tử Yên đang tập cách hít thở, Ngô Bình thấy khí tứ của cô ấy ổn định, võ công cũng có sự tiến bộ rõ ràng.

Nghe thấy tiếng động, Đường Tử Yên mở mắt, thấy là Ngô Bình thì cô ấy vội nói: “Anh rể, dào này em hay đói lắm, bữa nào cũng ăn rất nhiều, có phải em gặp vấn đề gì trong tu luyện rồi không?”

Ngô Bình cười nói: “Điều đó chứng tỏ em đi đúng đường rồi, ăn nhiều không sao đâu, đó là do thể chất của em đang tăng lên thôi. Người luyện võ tu luyện càng cao thì cơ thể càng nặng, nhưng sau này khi tu vi cao hẳn lên rồi thì người em lại nhẹ bẫng”.

Đường Tử Yên lập tức lôi cái cân ra rồi bảo Ngô Bình đứng lên.

Hiện giờ, Ngô Bình cao trên mét bảy, dáng người cân đối, trông chỉ khoảng hơn 60 cân. Nhưng khi anh đứng lên cân thì con số hiện thị lại là trên 100 cân.

Có một vận động viên bóng rổ quốc tế cao trên hai mét mà nặng cũng chỉ 145 cân, điều này chứng tỏ thể trọng của Ngô Bình cao hơn hẳn người bình thường.

Đường Tử Yên nói: “Vậy là cơ thể anh đang trong giai đoạn tiến hoá ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Chờ em tiến vào cảnh giới Nhân Tiên rồi thì cũng giống anh thôi”.

Đường Tử Yên: “Anh rể, em muốn học luyện công”.

Ngô Bình: “Dạy luyện công là phải cầm tay chỉ việc nên anh với em không được tiện cho lắm, để đấy, mai anh sẽ tìm một sư phụ cho em”.

Đường Tử Yên hỏi: “Ai thế ạ?”

Ngô Bình: “Một người có tu vi cao hơn anh, cô ấy là Chân Quân rồi”.

Đường Tử Yên ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Vâng”.

Sau khi Ngô Bình chỉ dẫn cho Đường Tử Yên vài đường thì Lý Mai gọi tới, cô ấy bảo mấy nhà tư bản ở thành phố Vân Đỉnh là chịu thua và chấp nhận nhượng lại địa bàn và đất đai cho họ với nửa giá.

Cô ấy không chút do dự mà mua hết ngay, nhưng như vậy thì cần tới rất nhiều tiền.

Đến nhà họ Lý cũng không thể chuẩn bị ngần ấy tiền nhanh như vậy được, nên cô ấy mới gọi cho anh.

“Đang thiếu bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.

Lý Mai: “Tổng là hơn một nghìn tỷ, trước đó chúng ta bán đất cũng kiếm được kha khá, thêm vốn của nhà họ Lý nữa thì giờ đang thiếu bốn trăm tỷ”.

Ngô Bình cũng đang có không ít tiền, nhưng vẫn nói: “Miếng bánh to thế này một mình chúng ta không ăn hết được đâu, để tôi kêu gọi nhà đầu tư”.

Lý Mai: “Ừ, cậu quyết định đi”.

Ngô Bình lập tức liên lạc với Đường Môn và Hắc Thiên Giáo. Hắc Thiên Giáo có thể đầu tư khoảng 100 tỷ, còn Đường Môn thì 200 tỷ. Số còn lại thì Ngô Bình bỏ tiền túi, nhưng lấy danh nghĩa của công ty Bình Thần.

Các bên nhanh chóng cử người tới Vân Đỉnh để hoàn tất thủ tục, nếu không có gì bất trắc thì trong ba đến năm ngày sẽ hoàn thành giao dịch.

Ngô Bình biết bao táp ở Vân Đỉnh đã qua đi, họ có thể trở về được rồi. Giờ nhà anh không có ai, anh chỉ để Cương Tử, An Ogura và Yozakura Tama ở lại nên anh phải về thôi.

Sau khi đầu tư 100 tỷ thì Ngô Bình cũng không còn lại bao nhiêu tiền nữa, nhưng bây giờ tiền bạc với anh không còn quá trọng nữa, chỉ là một con số mà thôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play