Chương 1993
Ngay sau đó, có một chiếc lá biến thành ánh sáng xanh, sau đó tạo thành một tấm màn chắn trước mặt Ngô Bình, ngăn cách ngọn lửa ở bên ngoài.
Ánh sáng đó vừa che chở cho Ngô Bình, vừa trị thương cho anh nên không lâu sau, Ngô Bình đã bình thường trở lại.
Lúc này, hai long vệ đã lấn lướt được hai người kia nên đã chém chết được họ.
Viêm Dương cũng bị dính lửa trên người mà không sao dập được, Ngô Bình tranh thủa ánh sáng xanh vẫn còn công dụng nên vội đập vài cái vào người Viêm Dương, ngọn lửa cũng tắt, ánh sáng xanh cũng chữa trị cho Viêm Dương luôn.
Đây đã là lần thứ hai, Ngô Bình dùng tới Lục Diệp bảo mệnh nên tâm trạng đang tan chậm, anh sầm mặt rồi hỏi người thanh niên kia: “Anh là Ngũ Truyền hả?”
Hiện giờ, Ngũ Truyền đang run như cầy sấy, hắn run giọng đáp: “Vâng ạ”.
Ngô Bình: “Ba người kia chết rồi, giờ đến lượt anh”.
Ngũ Truyền quỳ xuống đất van xin: “Xin Long chủ tha mạng cho tôi!”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Anh đã giết người dân vô tội, chẳng lẽ không thấy tội lỗi à? Long vệ, chém!”
Vù!
Một tia sáng lạnh lẽo loé lên, long vệ đã chém đứt đầu Ngũ Truyền.
Ngô Bình cúi xuống lục tìm trên người hắn thì thấy có khá nhiều thứ linh tinh, anh không mấy hứng thú nên đưa hết cho long vệ.
Nhưng trên người của hai Chân Nhân đã bỏ mạng kia lại có khá nhiều thứ hay ho, Ngô Bình thấy có hơn 700 tiền bùa, cùng tiên thạch và bùa chú.
Anh cất hết đi rồi nói với mọi người: “Đi thôi”.
Anh gọi nhóm Thẩm Hạ ở trên rồi tất cả cùng rời khỏi đây. Trước khi đi, anh còn kiểm tra lại xem đại trận đã biến mất thật hay chưa.
Không lâu sau, nhóm Ngô Bình đã quay lại đảo Vân Mộng.
Sáng ngày hôm sau, Ngô Bình vẫn đi làm. Sau khi đến viện, anh thấy Hạ Ninh đang chờ mình ở mình ở phòng cấp cứu.
Ngô Bình: “Hạ Ninh, cô tìm tôi có việc gì à?”
Hạ Ninh cười nói: “Viện trưởng đồng ý cho anh chuyển đến khoa của tôi rồi, đi thôi bác sĩ Ngô”.
Ngô Bình không ngờ Hạ Ninh lại giải quyết nhanh như thế, nhưng anh không mấy bận tâm, vì làm việc ở đâu cũng thế nên gật đi theo.
Hạ Ninh làm việc ở khoa giải phẫu thần kinh, thường xuyên phải phẫu thuật mở hộp sọ cho bệnh nhân.
Vào văn phòng khoa rồi, Ngô Bình thấy có không ít các bác sĩ đang làm việc. Khi anh nhìn thấy một cô bác sĩ thì chợt đứng hình. Cô bác sĩ này rất xinh đẹp, không hề thua kém Hạ Ninh, tuổi khoảng 25, khí tức lấp ló, là một cao thủ Tiên Thiên!
Sao lại có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên ở trong viện? Ngô Bình liên hệ tới đại kiếp mà Hạ Ninh đang phải trải qua rồi huýt sáo với cô bác sĩ xinh đẹp đó.
Nhưng cô ấy chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, chứ không có phản ứng gì.
Hạ Ninh cười nói: “Vừa đến đã dám trêu hoa khôi của bệnh viện à? Anh cũng to gan đấy!”
Ngô Bình cười nói: “Chủ nhiệm Hạ, để tôi làm quen với đồng nghiệp tí đã”.
Nói là làm quen với các đồng nghiệp, nhưng Ngô Bình đã đi thẳng tới chỗ cô bác sĩ kia rồi cười nói: “Chào người đẹp, tôi là Ngô Bình, cô tên gì?”