Chương 1983

Cô ấy vừa đi khỏi, Đào Như Tuyết lập tức hỏi: “Anh, tại sao anh lại muốn tới bệnh viện? Với thân phận của anh thì không cần thiết phải làm vậy”.

Ngô Bình: “Giờ cơ thể anh rất yếu, chẳng làm được việc gì. Có điều, vẫn đủ sức chữa bệnh cứu người. Đúng rồi, mấy ngày này đừng ở bên cạnh anh. Bây giờ là thời điểm nguy hiểm, ở cạnh anh sẽ bất lợi cho em”.

Đào Như Tuyết: “Vâng, anh nhớ phải cẩn thận đấy”.

Sau khi tiễn Đào Như Tuyết, Ngô Bình tới biệt thự Vân Đỉnh. Người nhà anh đều ở đây nên đương nhiên anh muốn quay về đó.

Vừa về đến nhà, anh nói ngay: “Tối này chúng ta đi tới đảo Vân Mộng dùng bữa đi”.

Ở dưới chân biệt thự Vân Đỉnh có một cái hồ, mọi người gọi là hồ Vân Trạch. Vào thời cổ đại, hồ này rộng tới hàng trăm dặm, sau này dần bị thu hẹp lại trở thành chiếc hồ ngày nay chỉ còn mấy chục kilomet vuông.

Trên hồ có một cái đảo nhỏ gọi là đảo Vân Mộng, diện tích vào khoảng một trăm năm mươi nghìn mét vuông có phong cảnh đẹp như tranh. Hai mươi năm trước, Đường Thời Lộc đã mua lại đảo Vân Mộng, vốn định phát triển kinh tế ở nơi này.

Nhà họ Đường xây dựng những ngôi nhà mang phong cách cổ kính, trồng cây và hoa trên đảo. Khi hòn đảo được xây xong thì Đường Thời Lộc rất thích nơi này, nếu rảnh rỗi sẽ tới đây ở một thời gian.

Sau này kế hoạch phát triển kinh tế trên đảo bị huỷ bỏ, nơi đây trở thành nơi nghỉ dưỡng của người nhà họ Đường. Hai mươi năm nay, Đường Thời Lộc còn mời thêm rất nhiều thợ lành nghề tới hoàn thiện hòn đảo.

Cho đến ngày nay, nhà họ Đường đã đầu tư vào đây hơn ba tỷ tệ. Đường Tử Di đã tính toán qua, giá trị trên thị trường hiện tại của hòn đảo này không dưới ba mươi tỷ.

Ngô Bình muốn đến đó, Đường Tử Di đương nhiên đồng ý. Cô ấy mỉm cười nói: “Được thôi, em lập tức dặn người chuẩn bị”.

Trước khi trời tối, người nhà họ Đường và người nhà Ngô Bình cùng tới đảo Vân Mộng. Cảnh ở đây rất nên thơ, trên đảo có cầu phao và mấy chiếc thuyền.

Lina tối nay không nấu cơm mà được sự cho phép của Ngô Bình nên nhảy xuống hồ chơi. Là người có dòng máu của Hải thần, mỗi khi xuống nước là cô ấy có những năng lực vô cùng đáng gờm. Có hồ Vân Trạch ở đây, Lina không ngán bất cứ cao thủ nào.

Đồng thời, hai mươi long vệ cũng chia nhau canh gác các vị trí khác nhau trên đảo.

Ngô Chấn Đông và Đường Minh Huy ở trong vườn hoa uống rượu chém gió vui vẻ. Đường Tử Di, Ngô Mi và vài người khác đang buôn chuyện về thời trang và mỹ phẩm.

Ở bên bờ hồ, Ngô Bình buông cần câu cá, chờ xem có con cá nào cắn câu không. Đông Hoàng ngồi bên cạnh nhìn về phía xa xăm, cũng không ai biết nó đang nhìn cái gì.

Đột nhiên, cần câu chúc xuống, Ngô Bình câu được một con cá chép đỏ, ít cũng phải gần ba cân.

Ngô Bình đảo mắt phàn nàn: “Lina!”

Từ dưới nước vọng lên tiếng cười khúc khích, Ngô Bình thả lại con cá xuống hồ. Rõ ràng con cá này là Lina cố tình móc vào cần câu cho anh.

Ngô Bình cứ ngồi như vậy, chẳng mấy chốc đã là mười giờ tối. Xung quanh đảo đột nhiên đầy sương mù, càng lúc càng dày đặc khiến tầm nhìn xung quanh không tới một mét.

Làn sương mù dày đặc từ phía xa dần dần kéo về phía hòn đảo. Nó cứ tiến gần hơn, năm trăm mét rồi một trăm mét. Thấy hòn đảo sắp bị nhấn chìm trong lớp sương mù đen đặc, Ngô Bình cười lạnh: “Không dám hiện thân mà phải chơi trò hèn này sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play