Chương 1974
Trên đường đi, Hạ Ninh cười nói với anh: “Ngô Bình, chắc viện trưởng nghĩ anh nói quá, loại tham nhiều không chuyên cái nào ấy!”
Ngô Bình tất nhiên cũng hiểu: “Tôi chỉ nói thật thôi, ông ấy tin hay không thì tùy, à, khoa cấp cứu chắc bận lắm nhỉ?”
Hạ Ninh đáp: “Cũng không tới mức quá bận, khoa cấp cứu là nơi bệnh nhân cần tới đầu tiên, thường thì tình huống của người bệnh sẽ khá nghiêm trọng, có người bị chém, tai nạn giao thông, trúng độc, lên cơn đau tim, xuất huyết não, nhồi máu… tóm lại là ở khoa cấp cứu, anh phải là bác sĩ toàn năng, nếu không khó mà ứng phó kịp!”
Ngô Bình: “Rất tốt, khá hợp phong cách của tôi!”
Hạ Ninh: “Nếu anh không ngại thì cứ ở khoa cấp cứu vài ngày, sau đó tôi sẽ tìm viện trưởng đòi người!”
Vừa vào phòng cấp cứu, Ngô Bình đụng phải một bệnh nhân bị thương tận xương đang được bác sĩ khiêng từ trên xe cấp cứu xuống. Người này khoảng 17, 18, bị thương rất nghiêm trọng, chân trái gần như gãy lìa, xương vỡ vụn, mạch máu và bắp thịt đều lộ ra ngoài, máu tươi đầm đìa.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, phát hiện tình hình bệnh nhân trông có vẻ nghiêm trọng nhưng không hề nguy hiểm tới tính mạng. Anh và Hạ Ninh vào phòng cấp cứu, bác sĩ cấp cứu nhìn thoáng qua rồi nói: “Toàn bộ gân, bắp thịt đều bị đứt rời, da thịt hoại tử, mạch máu bị tổn hại khá nhiều, xương cốt vỡ vụn, phải cho phụ huynh ký tên cắt bỏ thôi!”
Trong bệnh viện, với tình huống thế này thì không thể giữ được chân nữa, bác sĩ khám không sai.
Đưa bệnh nhân tới là một đôi vợ chồng trung niên, họ nghe thế thì suy sụp, người vợ khóc lóc: “Bác sĩ, cầu xin các vị, thằng bé còn nhỏ, nhất định phải giữ được chân cho nó!”
Bác sĩ nói: “Các người là người nhà của bệnh nhân nhỉ. Tình hình của người bệnh quá nghiêm trọng, bắp thịt hay thần kinh, mạch máu gần như đã mất phần lớn, xương cốt vỡ vụn quá, tôi cho rằng cắt bỏ là cách làm tối ưu nhất. Đương nhiên, nếu các vị kiên quyết muốn giữ chân thì chúng tôi vẫn sẽ làm hết sức, có điều tỷ lệ thành công cũng không hơn 1%. Thêm nữa là còn có thể gây ra biến chứng nặng, đe dọa tính mạng của bệnh nhân”.
Ngô Bình ở cạnh, không nhịn được mà chen nang: “Mấy công năng quan trọng ở chân vẫn còn, mạch máu và thần kinh còn khá đầy đủ, có thể giữ được chân!”
Bác sĩ nhìn Ngô Bình một cái rồi hỏi Hạ Ninh bên cạnh: “Bác sĩ Hạ, đây là người của cô?”
Hạ Ninh: “Bác sĩ Triệu, đây là bác sĩ mới tới, tên Ngô Bình, tôi dẫn anh ta tới làm thủ tục!”
Bác sĩ Triệu cười: “Hiện tại người mới lợi hại ha. Cậu nói giữ được chân thì tôi hỏi cậu, miệng vết thương lớn thế này, bên trong còn dính bùn đất, 90% sẽ nhiễm trùng, cậu định chữa thế nào?”
Ngô Bình: “Cơ thể con người có khả năng tự chữa lành cực mạnh, sau khi sử dụng phương pháp vật lý thì có thể bỏ chân vào dịch thể chữa trị để nó tự khôi phục, dịch thể chữa bệnh có thể phòng ngừa nhiễm trùng!”
Bác sĩ Triệu tức giận nói: “Dịch thể chữa trị? Tự cậu sáng tạo ra à?”
Ngô Bình: “Cứ xem là thế đi!”
Bác sĩ Triệu nhìn về phía Hạ Ninh: “Bác sĩ Hạ, người mới giỏi quá, e là khoa cấp cứu không dùng nổi một nhân vật tầm cỡ vậy đâu!”
Hạ Ninh lại khá tin tưởng Ngô Bình: “Bác sĩ Triệu, Ngô Bình là tiến sĩ y học của Hoa Thanh, trình độ cao lắm, hay vầy đi, giao người bệnh mới này cho anh ta, được không?”
Bác sĩ Triệu cười ha ha: “Được, chỉ cần cậu ta dám, tôi không có ý kiến!”
Hai vợ chồng trung niên nghe Ngô Bình có thể giữ chân cho con trai thì vừa mừng vừa sợ, liên thanh nói cảm ơn.