Chương 1967

Đường Tử Di thầm thấy an tâm: “Do tu luyện sao? Vậy em phải làm sao?”

Ngô Bình: “Cho anh miếng nước, đừng để ai đến làm phiền anh”.

Đường Tử Di gật đầu, cô ấy là một cô gái nhưng không ngờ lại có thể bế bổng Ngô Bình lên, đi về phía giường.

Cô ấy đặt Ngô Bình lên giường, vội vã mang nước đến, đút cho anh uống.

Bây giờ Ngô Bình không thể động đậy, nằm uống nước không tiện, mà chỗ đó lại không có ống hút, Đường Tử Di nóng ruột quá nên ngậm một ngụm rồi áp đôi môi mềm mại thơm mát lại gần, từ từ đút cho Ngô Bình uống.

Ngô Bình uống hai ngụm nước, đến ngụm thứ ba thì mút lấy đầu lưỡi của Đường Tử Di.

Đường Tử Di càu nhàu: “Đã lúc nào rồi mà còn đùa nữa”. Cô ấy nói xong thì lại tiếp tục đút nước cho anh.

Uống hết nửa phần nước, Ngô Bình nói: “Tử Di, được rồi, để anh ngủ một lát”.

Đường Tử Di gật đầu: “Ừ, em đợi ở ngoài”.

Đường Tử Di ra khỏi phòng, Nhân Bì đi theo sau. Cô ấy cũng không sợ vì biết Nhân Bì này là bạn của Ngô Bình, tên là Viêm Dương.

“Viêm Dương, Ngô Bình sẽ không có việc gì chứ?”, cô ấy vẫn lo lắng.

Viêm Dương: “Nguyên nhân đại thoái của mỗi người khác nhau, tôi cũng không đoán chắc được nhưng thượng tiên phúc lớn mạng lớn, chắc không có việc gì”.

Đường Tử Di thở dài: “Không biết anh ấy bị bệnh bao lâu”.

Viêm Dương: “Thật ra thời gian đại thoái bệnh này càng lâu thì bệnh càng nặng, thành tựu trong tương lai càng lớn”.

Đường Tử Di sửng sốt: “Bệnh càng lâu càng nặng, thành tựu càng lớn?”

Viêm Dương: “Đúng thế, thời gian kéo dài đại thoái bệnh thường sẽ không quá lâu, ngắn hơn tiểu thoái bệnh nhiều. Nhưng chính vì thế, đại thoái bệnh rất nguy hiểm, lúc nghiêm trọng có thể lấy mạng người nhưng mọi người cũng nhận ra thời gian đại thoái bệnh càng lâu, bệnh càng nặng thì thay da đổi thịt càng hoàn hảo”.

Đường Tử Di vô cùng lo lắng nhưng bây giờ cô ấy cũng không làm gì được, chỉ có thể đứng ở bên ngoài.

Trong phòng, ngực Ngô Bình cứ đau từng đợt, cảm giác có máy nghiền nhỏ đang nghiền nát ruột gan anh, vô cùng đau đớn.

Anh đổ mồ hôi đầm đìa, cả người suy yếu nhưng cắn răng cố gắng không phát ra tiếng.

Một tiếng sau, anh muốn đi đại tiện bèn gọi Đường Tử Di.

Đường Tử Di chạy vào: “Chồng ơi, sao thế?”

Ngô Bình: “Anh muốn đi đại tiện”.

Đường Tử Di vội ôm anh lên nhưng vừa chạm vào người, Ngô Bình đau đớn kêu lên.

Đường Tử Di hoảng hốt, không dám động đậy nói: “Chồng ơi, anh đau lắm sao? Hay là anh cứ đi lên giường đi, em bảo người dọn dẹp’.

Ngô Bình nhắm mắt nói: “Đi xong rồi”.

Đường Từ Di cởi quần Ngô Bình ra thì thấy một vũng phân màu đỏ, có mùi thối.

Đường Tử Di vội vàng lau sạch cho anh, lấy nước nóng lau rửa, vừa lau vừa khóc: “Sao lại có máu thế này, bệnh nặng quá, anh có muốn đi bệnh viện không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play